- Quà của bà nè.
Hà Minh hớn hở lôi những túi to túi nhỏ bên trong đủ các loại bánh kẹo- mà Hà Minh nói là đặc sản của Thái Lan bày lên trên bàn
- Mua gì mà nhiều quá vậy, tui ăn có hết đâu- An Nhiên nhăn mặt nhìn đống bánh kẹo trên bàn
- Ai nói tui mua cho bà không. Bà đem cái này lên công ty đưa cho Gia Hào giùm tui.
Nghe Hà Minh nhắc tới hai chữ “Gia Hào” làm An Nhiên giật thót tim, tình hình là mấy hôm nay từ cái ngày “mất mặt” thứ n trong đời cô thì Gia Hào cũng biến mất tăm. Vốn dĩ lên công ty cô đã dự định sẽ cố gắng tránh mặt Gia Hào, căn bản là vì cảm giác xấu hổ vẫn chưa “tan biến” hết, nhưng khi nghe các bạn đồng nghiệp nói lại là có việc đột xuất gì đó phải đi gấp sang Hà Lan, trong lòng An Nhiên cũng không khỏi tò mò và có chút lo lắng,Hà Lan thì có liên quan gì tới công việc đâu, công ty cô từ trước đến giờ chưa bao giờ mở rộng thị trường qua tới đó kia mà.
- Ê, làm gì mà thần người ra vậy?- Hà Minh hất nhẹ tay An Nhiên.
- À, không có gì. Mà... dạo này tui cũng không có gặp mặt Gia Hào nên bà tự đưa đi.
- Hả?- Hà Minh tròn mắt ngạc nhiên: Hai người làm cũng công ty mà không gặp nhau á?
- Thì.. người ta làm sếp, bận lắm chứ bộ, đi công tác rồi thì phải.
- Vậy sao?- Hà Minh gật gù-Vậy bà cứ giữ ở đây khi nào ổng về thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thoi-thuong-nho/1745072/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.