Đợi Qúy Phi ngồi xuống trước mặt, anh nói với giọng bình thản:
- Cô quyết định trở lại làm à?
- Vâng.
Trả lời xong, cô ngước lên nhìn như muốn biết ý nghĩ của Trần Nghiêm. Thấy anh không nói gì, cô lại nhìn xuống, nói lặng lẽ:
- Em biết anh ghét sự có mặt của em, và cho dù em có là kỹ sư giỏi, anh cũng không cần. Điều anh cần là em vĩnh viễn biến khỏi mắt anh. Em hiểu điều đó lắm.
- Nhưng cô đã bất chấp, cô quyết định rồi phải không? Tại sao cô ở lại?
- Em không thể nói với anh.
- Tùy cô.
- Anh bảo em sẽ khỗ nếu bám theo anh, em không thiếu tự trọng để bám theo, van xin tình yêu của anh, nhưng em sẽ cố tìm ra sự thật.
Trần Nghiêm ngắt lời:
- Cô đúng là đứa trẻ, một đứa trẻ được nuông chiều đến mức không hiểu thế nào là đổ vỡ. Cô nghĩ mình sẽ chịu được sự thật sao? không đâu, nó chỉ làm cô đau khổ mà thôi.
- Thái độ của anh cũng đủ làm em đau khổ rồi.
- Nó vẫn quá nhẹ, nếu cô biết chuyện của người lớn, cô sẽ bị dằn vặt hơn.
Anh ngừng lại như suy nghĩ, rồi khoát tay:
- Cuộc đời thật lẩn quẩn. Lẽ ra tôi và cô đừng bao giờ nên gặp nhau. Và tôi đã cảnh giác cô. Nhưng nếu cô bất chấp, thì tôi không cản làm gì, tùy cô.
- Em sẽ quên được anh, đây là chỗ để em thể hiện năng lực của mình. Và em sẽ vươn lên từ công ty này.
- Và cũng là chỗ đứng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thoi-ta-duoi-bong/92001/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.