Tự nhiên Qúy Phi nghĩ đến Trần Nghiêm. Biết đâu cô sẽ gặp anh ở căng tin. Nghĩ vậy, cô quyết định ngay:
- Anh chờ em chút nha. Em gọi về cho mẹ em.
Rồi cô loay hoay láy máy. Trí tre đứng một bên chờ. Khi cô đang nói chuyện thì thấy Trí cận đi qua. Đợi cô cất máy xong, anh lên tiếng rủ:
- Ở lại đây ăn trưa đi Phi, anh định rủ cô xuống nhà ăn đấy.
- Dạ, em cũng định đi đấy, anh Trí mới vừa rủ em xong.
Trí tre lên tiếng:
- Vậy thì đi chung luôn.
Qúy Phi theo hai người ra cửa. Đi một đoạn, Trí tre hỏi với một chút quan tâm:
- Mẹ cho em ở lại rồi à?
- Dạ.
- Chắc mẹ em khó lắm hả? Thấy em thuyết phục lâu quá.
Qúy Phi thở dài:
- Mẹ em kỹ lắm. Lúc nào cũng quản lý em như con nít. Lúc còn đi học, mỗi lần bạn rủ đi chơi là mẹ gọi điện hai, ba lần. Hỏi em đang ở đâu, chừng nào về. Đi chơi thì cũng không được quá chín giờ, coi vậy chứ em mất tự do lắm.
Trí cận phì cười:
- Thì mẹ cô có một đứa con gái, cô phải cưng chứ sao.
- Cưng kiểu đó, làm khổ em thì có. Em thích tự do như người khác, bị quản lý em khổ sở lắm.
- Còn thầy thì sao? Thầy có khó không?
- Không, ba em chiều em lắm. Thường thì muốn đi đâu chơi là em xin ba. Nhưng cũng như không, vì ba luôn phải chiều ý mẹ.
- Được cưng quá cũng khổ nhỉ?
- Khổ thật đó. Em nghĩ con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thoi-ta-duoi-bong/91993/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.