Trần Nghiêm không trả lời. Anh băng qua khoảng sân đi xuống phòng nghỉ dành cho nữ. Cửa phòng chỉ khép hờ và xung quanh vắng ngắt. Anh gõ nhẹ cửa để gọi. Nhưng bên trong vẫn im lặng, bắt buộc anh phải mở cửa bước vào trong.
Trong phòng không có ai ngoài Qúy Phi. Cô ngồi ở góc phòng, chúi mặt xuống gối khóc. Nghe tiếng chân cô cũng không hề ngẩng lên xem ai vào.
Trần Nghiêm đến ngồi xuống phía trước mặt cô, lên tiếng một cách trầm tĩnh:
- Đừng khóc nữa. Chuyện cũng không lớn như cô tưởng đâu. Cô bình tĩnh lại đi.
Nghe giọng nói của anh, Qúy Phi ngẩng phắt lên vì ngạc nhiên. Khuôn mặt cô đầm đìa nước mắt. Mắt mũi đỏ hoe vì khóc nhiều. Trần Nghiêm nhìn cô chăm chăm. Rồi rút khăn trong túi ra, tự tay lau cho cô một cách nhẹ nhàng.
- Đừng sợ như vậy, không có gì ghê gớm lắm đâu.
Giọng Qúy Phi như vỡ ra:
- Anh không biết chuyện gì đâu, khách hàng họ …
Trần Nghiêm gật đầu:
- Tôi biết rồi, và tôi sẽ đứng ra giải quyết chuyện này. Cô không nên sợ quá như vậy.
- Làm sao mà tôi không sợ được. Tôi cũng không hiểu tại sao lại sơ xuất như vậy. Từ trước giờ, có ai bị như tôi đâu.
- Cũng có đấy, nhưng dưới hình thức khác Làm việc ở khâu đó không dễ dàng gì đâu.
Qúy Phi lại òa khóc lên:
- Đã biết không dễ dàng, sai giám đốc còn đuổi tôi?
- Không có chuyện đó, không bao giờ.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thoi-ta-duoi-bong/2110703/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.