Có lẽ Trúc Hiền rủ Trần Nghiêm đi đâu đó, cô nghe tiếng anh vọng xuống:
- Cám ơn em đã nhớ sinh nhật anh. Nhưng anh chỉ có thể dừng lại ở sự cám ơn mà thôi.
- Em thật tình muốn có một buổi ở bên anh. Anh có biết em chờ bao lâu rồi không? Mấy lần trước anh có thể từ chối, nhưng đây là sinh nhật anh …
Trần Nghiêm ngắt lời:
- Với anh, nó cũng không khác hơn ngày thường, và anh muốn từ đây về sau, em đừng phí thời gian cho anh nữa.
- Nói chính xác là anh không muốn phí thời gian cho em. Em không ngờ anh hận em như vậy.
Giọng Trần Nghiêm nhẹ nhàng pha một chút thương hại:
- Em đừng quan trọng hóa vấn đề như vậy. Thật ra, chúng ta chia tay nhau rất nhẹ nhàng. Anh không để tâm hận thù hay cảm nghĩ gì đó tương tự. Đừng vương vít về anh nữa.
Hình như Trúc Hiền bắt đầu khóc. Qúy Phi nghe tiếng cô ta sụt sịt:
- Nhưng em thì không thể, anh có biết em đã đau đớn tới mức nào không? Khi mất anh rồi, em nhận ra em yêu anh nhiều hơn em tưởng.
- Nếu có, thì đó là bất hạnh cho em.
- Em xin anh, đừng thử thách em thêm nữa. Em đã đau khổ lắm rồi.
Giọng Trần Nghiêm gần như bình thản:
- Anh không thử thách. Hãy hiểu đúng ý anh. Với anh, đó chỉ là một tình cảm tốt đẹp, chưa đến nổi làm anh phải đau khổ. Và nó đã qua rồi, anh không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thoi-ta-duoi-bong/2110693/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.