Hải Đông gật gù:
- Có thế chứ, để con nhỏ đó tóm một lúc hai con cá nặng ký thì tức chết đi được.
"Cho dù là họ chia tay, nhưng anh ta không vì thế mà chọn chị đâu. Rất may là anh ta không bị mù". Qúy Phi sẽ rất hả hê nếu có thể nói ra điều đó. Nhưng may là cô không có nhu cầu chọc tức Hải Đông.
Cô đi nhanh ra xe, tránh càng sớm càng tốt bà gà mái lắm lời kia.
Buổi tối, khi Hạ Lan đã ngủ, cô vẫn thức ngồi co rút ngoài bàn khách. Hơn một tháng nay, mỗi lần cô gọi điện cho mẹ, đều bị bà cắt máy. Lần đầu tiên cô bị mẹ giận quyết liệt như vậy. Bây giờ cô mới ý thức hết thế nào là sự đổ vỡ mà Trần Nghiêm đã cảnh cáo.
Buồn chịu không nổi, Qúy Phi lại gọi điện cho mẹ. Lần này cô không bị cúp máy như lần trước. Nhưng giọng bà vang lên rất lạnh nhạt:
- Alô.
Nghe tiếng mẹ, tự nhiên Qúy Phi thấy sóng mũi cay cay, cô khóc nghẹn ngào:
- Con nè mẹ!
- Biết rồi.
- Con gọi để hỏi mẹ ngủ chưa.
- Không cần cô phải quan tâm như vậy.
Qúy Phi òa lên khóc lớn tiếng:
- Tôi nay con buồn quá ngủ không được, cho con về nhà đi nghe mẹ. Con nhớ mẹ lắm.
- Từ đây về sau, đừng gọi tôi bằng mẹ nữa. Tôi không có đứa con nào phản tôi cả. Hãy tự lo liệu cuộc sống của mình đi.
- Mẹ nói gì vậy? Con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thoi-ta-duoi-bong/2110689/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.