Đi ngang qua phòng hành chánh, cô thấy Hạ Lan đang nói chuyện điện thoại. Thấy cô, cô ta ngoắt tay ra hiệu bảo chờ. Qúy Phi không hiểu có chuyện gì, nhưng cũng bước vào phòng ngồi.
Một lát sau, Hạ Lan gác máy đi ra:
- Tranh thủ gọi điện cho bà chị, trong giờ làm, khó nói chuyện quá.
Qúy Phi dạ một cách thờ ơ. Cô biết có nhiều người lợi dụng điện thoại của công ty để nói chuyện riêng. Nhưng cô không quan tâm dòm ngó. Ngoài công việc ra, cô không để tâm đến bất cứ chuyện gì, của ai. Nhiều người thích cô vì sự vô tư đó. Trong đó, dĩ nhiên có Hạ Lan.
Hạ Lan khóa cửa xong, cả hai đi ra cổng. Thấy vẻ buồn lặng của Qúy Phi, cô hỏi với vẻ quan tâm thật lòng:
- Em ở lại làm gì vậy? Có chuyện gì rắc rối không?
- Dạ không.
- Mấy hôm nay, chị cũng muốn gặp riêng em, nhưng em về sớm quá không gặp được.
- Có chuyện gì không chị?
- Lại ghế kia nói chuyện đi. Em có gấp về không?
- Không chị ạ.
Cả hai đến ngồi xuống băng đá. Hạ Lan nhìn Qúy Phi hồi lâu, rồi nói như nhận xét:
- Mặt em lúc nào cũng buồn buồn, trông đẹp ghê.
Qúy Phi cười gượng, không trả lời. Cô đã quen nghe người ta bảo mình đẹp. Nghe riết rồi quen, không còn cảm xúc gì nữa. Và cô hỏi qua chuyện khác.
- Chị định nói gì với em hả?
Hạ Lan chưa kịp trả lời, thì thấy Trần Nghiêm đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thoi-ta-duoi-bong/2110677/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.