Nó cảm thấy Tuấn Kiệt có gì đó rất lạ, kiểu như hắn đã thay đổi sau những ngày đi Pháp, chả nhẽ hắn quên hết kỉ niệm giữa nó và hắn rồi ư? Hay hắn thích bà cô Karty Rose kia? Ko, ko bao giờ, nó sẽ làm cho hắn nhớ lại nó, những kỉ niệm tươi đẹp trước kia
Nó xách cặp xuống bàn dưới ngồi, là chiếc bàn đằng sau hắn, nó phải ngồi đây để theo dõi và " cưa" hắn.
Nó thấy 2 người này nói chuyện cũng khá thân mật. Rồi, đã đến lúc nó phải ra tay mới đc
- Ê Trương Tuấn Kiệt! Bút tôi hết mực rồi! Cho tôi mượn cây bút mới đi!- Nó vỗ vào vai hắn và nói
- Tại sao tôi phải cho cô mượn chứ?- Hắn đáp
- Cậu nên nhớ rằng: Đồ của cậu cũng là của tôi, cậu còn là của tôi chứ nói gì cái bút ấy!!!!
Hắn đơ mặt." Cậu là của tôi " chẳng phải là 1 câu tỏ tình sao? Nó tỏ tình với hắn sao? Ngạc nhiên!!!!
Hắn đứng dậy và kéo nó ra ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thoi-me-trai/1837524/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.