“Này Hạo Hiên…Ôn Hạo Hiên cậu có nghe tôi nói gì không?”
Đầu của Ôn Hạo Hiên ong ong một hồi, tầm mắt mờ đục thân thể lao đao choáng váng vô cùng.
Làm oan hồn hơn hai thập kỷ, hắn chưa từng cảm nhận nỗi đau thể xác như vậy.
“Ôn Hạo Hiên cậu sao thế? Bị đau ở đâu hả?”
Theo phản xạ hắn hướng đến người gọi tên của mình, hắn cảm giác được rõ ràng sức nặng đang đặt trên vai, lay lay hắn khá mạnh.
Lạc Di Nhiên giật mình nhìn khuôn mặt cậu bạn đột nhiên trắng bệch, chếnh choáng mà ngã xuống vì bất ngờ nên anh cũng bị kéo theo, hai người chật vật nửa quỳ nửa nằm dưới nền đất.
Tầm nhìn dần khôi phục, cơn đau đớn ở đầu cũng suy giảm, bên tai của Ôn Hạo Hiên nghe rất rõ âm thanh người đang gọi tên mình, còn phản ứng lại với hắn.
“Cậu…Di Nhiên?”
“Mẹ kiếp tôi là ông cố của cậu đó, cậu không nhận ra à?”
Khoan đã…cậu ta nghe được hắn nói?
Ôn Hạo Hiên hoang mang không biết chuyện gì đang xảy đến, hắn nặng nề vươn tay chạm vào người trước mặt.
“Đau, mẹ nó tự dưng cậu véo tôi làm gì?”
Lạc Di Nhiên khó ở hất tay hắn ra.
“Cậu…tôi…tôi thế này là sao?”
Ôn Hạo Hiên không tin những gì mình đang nghĩ, cảm giác chân thực, thực đến đáng sợ.
“Tôi đang ở đâu đây?”
Hay đây là thiên đường?
“Chết tiệt Ôn Hạo Hiên cậu bị con hồ ly nào bỏ thuốc rồi? Uống có một ly rượu liền cầm kịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thoi-de-chet-mot-thoi-de-yeu/3050666/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.