Lúc tìm được nàng, thấy nàng đang ngắm nghía một gian trâm cài từ ngọc. "Ta tìm mãi mới thấy ngươi. Ngươi ở đây làm gì vậy? Không phải đi nói bắt yêu thú sao?" Y đến bên nàng, ngữ điệu cũng mềm đi.
Hồng Nhi lập tức lùi lại, gương mặt biểu tình cảnh giác. Đồng tử cũng sắc lẻm như muốn lôi đao ra phòng bị.
"Ta làm gì ngươi chứ?" Y vấn.
"Ngươi cách xa ta ra một chút. Ta là cảm thấy ở cùng ngươi không an toàn." Phải. Vừa nãy còn mặt mày ủ rũ, bây giờ liền mặt dày bám víu lấy nàng. Y có phải bị đa nhân cách không? Khi nãy là bị âm binh nào nhập vào xác sao?
"Ta muốn mua trâm cài cũng phải cho ngươi biết nguyên nhân sao?" Y lắc đầu. "Không cần. Ta chỉ thuận miệng hỏi."
"Yêu thú ban ngày không bắt được. Ta là
đợi đến ban đêm mới đi bắt." Hồng Nhi chăm chú nhìn hàng trâm cài, quyết định trọn một cây trâm phượng hoàng.
"Năm ngàn hạ phẩm." Ông chủ vui vẻ đưa cho nàng. Nàng cho trâm vào túi đeo bên hông, cẩn thận khóa nó lại.
"À Vân chân nhân, nghe nói ngươi là luyện khí sư?" Y gật gật. "Đúng a." Nàng nhướn mày, đồng tử sáng lên. "Vậy, có thể làm cho ta một pháp bảo trung phẩm không?"
"Pháp bảo trung phẩm? Ngươi mới trúc cơ, cần pháp bảo làm gì?"
Nàng mặt nặng mày nhẹ với y. Mắt rũ xuống tội nghiệp. "Trong môn ai cũng có pháp bảo của riêng mình. Chỉ mình ta là nữ nhân nên không có. Mặc dù linh căn của ta hơn mấy đệ tử đó mấy bậc."
Vân Xuyên bĩu môi. "Dựa vào nữ nhân miệng còn hôi sữa như ngươi, đòi làm pháp bảo trung phẩm? Hạ phẩm chưa chắc đã cầm được."
"Ba mươi ngàn linh thạch trung phẩm." Nàng tùy tiện nhả giá.
"Ngươi muốn làm pháp bảo loại nào?" Đồng tử sáng rực như hổ đói. Ngữ điệu cũng có mấy phần nịnh nọt.
Hồng Nhi cười nhạt. "Cái đó phải đợi khi ta bắt được yêu thú."
Y khó hiểu nhìn Hồng Nhi. Yêu thú và pháp bảo thì liên quan gì đến nhau.
Y và Hồng Nhi đến một buổi bán đấu giá. Ở đây mọi người đều được tùy ý bán đồ của mình. Giá khởi điểm cao hay thấp tùy thuộc vào món bảo vật quý giá hay không.
Đại sảnh không quá rộng. Tuy vậy, khoảng trống đều nhường hết cho khán đài. Sân khấu chỉ chiếm một diện tích rất nhỏ không đáng kể. Tường, trần đan xen dây lụa, họa tiết vẽ từ trận đồ, song đều đã hỏng gần hết. Khắp nơi được vẽ bởi trận pháp hời hợt rẻ tiền. Cư nhiên không thể trách bọn họ. Đây là nơi y đánh giá là được nhất trong số các sàn đấu giá khác ở Cẩm Vân thành. Ngoài ra chẳng thể mong cầu gì hơn.
Hồng Nhi liền bảo y đem đống đồng nát y mua hôm qua mang đi đấu giá, kiếm được ít tiền sẽ mua thứ cao quý hơn. Song y khăng khăng giữ nó như bảo bối. Một tấc không rời. Nàng cảm thấy y đúng là trẻ lên ba. Nàng không biết rõ tuổi của y. Mọi lai lịch xuất thân của đệ tử thân truyền Thanh Quy Môn đều được bảo mật.
Chỉ biết y nhập môn sớm hơn nàng ba năm. Nhưng tính cách quả nhiên không bì nổi với đứa trẻ năm tuổi.
Hai người tìm một chỗ khuất vắng người qua lại, tuy nhiên vẫn có thể thấy tường tận buổi đấu giá. Tùy chọn một nơi có rèm che. Ông chủ nhiệt tình dẫn họ tới nơi cần tìm.
Vân – ba tuổi – Xuyên thong dong ngồi xuống. Hồng Nhi lục trong đan điền một túi linh thạch rồi ném sang chỗ y. Y bắt lấy, ngẩng mặt lên nhìn Hồng Nhi, biểu tình khó hiểu.
"Linh thạch đó ta mang dự phòng. Biết ngươi thể nào cũng thiếu tiền." Hồng Nhi đạo. Vân Xuyên bĩu môi. Nói vậy há chẳng phải bảo y là nam tử cố lộng huyền hư. Độc ác. Y bao nàng ăn ở, còn bao cả trọ cho nàng. Vậy còn coi thường y.
"Ngươi nhìn ta làm gì?" Nàng thấy y nhìn chằm chằm vào mình, sát khí như thủy triều dần dần nổi lên. "Hừ, không có gì." Y giận giữ quay đầu đi.
Nàng cười bất lực. Đúng là không chấp nổi Vân – ba tuổi – Xuyên mà.
"Tại hạ là Trương Dật. Cảm tạ các cao nhân đã đến đấu giá. Hôm nay có tổng cộng chín món bảo vật đấu giá. Vật phẩm đầu tiên, nạp hư giới loại trung phẩm. Giá khởi điểm, tám ngàn linh thạch trung phẩm." Vật phẩm vừa được mang lên, khán phòng đã trầm trồ.
Trên khay trảm có đặt một chiếc nhẫn màu ngọc trắng lấp lánh. Đường nét bao hàm chiếc nhẫn vô cùng tinh tế tỉ mỉ.
Song đây chỉ là thuật che mắt. Luyện khí sư đều biết, nạp hư giới loại trung phẩm tốt nhất không thể nào sáng loáng như vậy. Mà có thật thì giá thành đều không hề rẻ. Chung qui lại, những vật phẩm cho tu sĩ luyện khí muốn tốt, tuyệt nhiên chưa bao giờ dưới ba mươi ngàn linh thạch trung phẩm. Huống hồ thứ nạp thư giới này chỉ có giá tám ngàn bèo bọt.
Y ngồi chống cằm, cảm thấy thứ nạp hư giới này thì có gì hay.
Đám tiểu nhân chưa mở mang tầm mắt, còn không biết y có thể làm được một chiếc nạp hư giới đẹp và rộng hơn cái kia nhiều. Có ngu mới đi đấu giá thứ vô dụng đó.
Cơ mà...
"Chín ngàn linh thạch trung phẩm." Nữ nhân ngu ngốc bên cạnh y cầm bảng tên lên hô to hét lớn.
Y trố mắt nhìn. "Ngươi điên à, thứ đó là loại dởm. Coi tiền như thủy triều sao, nếu muốn ta làm tặng ngươi một cái."
Hồng Nhi chậc chậc. "Đợi ngươi làm cho ta, có mơ. Với lại, ta thấy thứ đó đẹp mà. Còn rẻ nữa. Trông có vẻ là loại tốt."
Y đúng là muốn sặc với nàng.
Hóa ra không phải chỉ mình y thích đồng nát. Mà nàng còn nát hơn y.
"Mười ngàn linh thạch trung phẩm.
"Mười một ngàn."
Mười hai ngàn."
Mấy người bên dưới không ngừng hô giá. Hồng Nhi nàng cũng không chịu thua. Muốn so với nàng, đám người đó mơ.
"Hai mươi ngàn linh thạch trung phẩm." Một người bên dưới hô lên.
Hồng Nhi quả nhiên bị giá này làm cho khựng lại. Còn y chính là bất khả tư nghị. Y hoàn toàn á khẩu. Á khẩu với sự ngu dốt của đám tiểu nhân này.
"Hai mươi ngàn, ta không đủ mua rồi." Hồng Nhi dựa người vào ghế, ngữ điệu nuối tiếc.
"Chẳng phải ta nói sẽ làm cho ngươi một cái sao? Hà tất gì phải mua thứ tầm thường này?" Y lên tiếng. Từ tám ngàn lên hai mươi ngàn, vậy nếu y làm mười cái nạp hư giới hàng dởm đem đi đấu giá cho lũ tiểu nhân, há chẳng phải tiền rơi từ trên trời xuống?
"Thôi bỏ đi. Ta mong được gì từ ngươi có chứ?" Hồng Nhi liên tục lắc đầu. Còn làm ra vẻ mặt lực bất tòng tâm.
Y bị coi thường, khoanh hai tay trước ngực, "hứ" một cái rồi quay đi. Phồng má lên, điệu bộ tức giận.
"Hai mươi ngàn lần thứ nhất, hai mươi ngàn lần thứ hai, hai mươi ngàn lần thứ ba. Chốt. Nạp hư giới thuộc về vị cao nhân ngồi ở nhị hàng kia. Mời quý nhân ra đằng sau khán đài nhận vật phẩm. Vật phẩm tiếp theo, một cây trâm cài bích phượng. Giá khởi điểm, mười ngàn linh thạch thượng phẩm."
Lời này vừa nói ra, không ít người thì thào.
Hồng Nhi trên này cũng đứng ngồi không yên. "Không phải chỉ là một cái trâm cài thôi sao? Sao lại đắt như vậy?"
Người bán đấu giá mang ra một chiếc trâm cài tinh xảo đến từng ngóc ngách. Ngoài ra còn đính rất nhiều kim sa. Ở đầu có khắc hình con phượng với mấy chiếc cánh nhọn tủa ra hai bên. Tổng thể thuận mắt, nhưng quá đắt.
Y ngắm vật phẩm đó hồi lâu. Song mới cảm thán tài lừa đảo của lũ người bán đấu giá này.
Cây trâm cài đó không đơn thuần chỉ là một cây trâm. Đó còn là một pháp khí ẩn. Không những thế, nó còn có tác dụng bảo vệ thân chủ. Y là muốn xem người nào thông minh nhận ra được nó.
"Mười một ngàn linh thạch thượng phẩm." Một người ở dưới kia hô to.
Hồng Nhi trợn mắt. "Đám người đó điên rồi sao? Một chiếc trầm cài giá mười một ngàn linh thạch?!"
Vân Xuyên cười nhạt. Không phải họ điên. Mà là do hiểu biết của nàng quá nhỏ bé mà thôi. Y chính là muốn nói chân tướng cho nàng. Song nghĩ lại, nếu bây giờ nàng biết đó là pháp bảo, nhỡ đâu tiêu hết tiền vào đó. Rồi y lấy đâu ra tiền để tiêu.
Tốt hơn hết vẫn là giữ im lặng. Nàng không biết, vậy cũng sẽ không hối tiếc.
Cuối cùng, chiếc trâm cài phượng liền thuộc về một nam nhân tên Dung Hạo ngồi ở khán đài đối diện y và nàng.
Vân Xuyên ngầm quan sát hắn ta, thấy khí chất hắn không tồi. Rất có thể là nhân vật không tầm thường.
"Vân Xuyên, ngươi cho ta mạo muội hỏi vài câu." Hồng Nhi đột nhiên quay sang y, vấn. "Có gì ngươi cứ hỏi." Y gật đầu.
"Rốt cuộc sáng nay ngươi làm sao tính tình liền thất thường vậy? Đêm qua còn không về phòng. Hại ta đi tìm ngươi." Hồng Nhi than vãn.
Y nhớ đến tên hỗn đàn sáng nay, đầu liên tưởng đến cảnh mây mưa hôm qua. Nhất quán có cơn gió lạnh từ dưới thốc lên tận gáy. Lạnh hết cả người.
"Ngươi tìm ta làm gì?" Hồng Nhi khoanh tay trước ngực, thở dại ngạo nghễ. "Đêm qua ta là quá đói a. Chính là muốn cùng với ngươi đi uống một ít túy sinh mộng tử*" Y ách niên thất tiếu. Vị cô nương này, đến thể diện cũng chẳng thèm giữ. Nếu là các cô nương khác y từng gặp, tiệt sẽ tình nồng ý mặn, bộ dáng ngại ngùng quay mặt đi chỗ khác, còn cố tình đoạt lấy sở ái của y mà đánh lạc hướng.
*Túy sinh mộng tử: là sống mơ mơ màng màng, còn là một tên loại rượu.
Còn Hồng Nhi này, một chút ý tứ cũng không có.
"Được rồi. Mau nói ta nghe ngươi đi đâu."
Ngươi có thể đừng nhắc nữa được không?" Y quay mặt đi. Tránh ánh nhìn nghi hoặc của nàng.
"Có chuyện gì mà ta không biết sao? Đừng tưởng ngươi có thể giấu ta mãi. Ta có tài thôi miên. Ngươi thoát không nổi đâu." Hồng Nhi tự hào mỉm cười với y.
Y toát hết cả mồ hôi lạnh. "Được được. Ngươi nói đúng. Ha ha..."
Hồng Nhi híp mắt. Nhìn lên trên cổ y đột nhiên lộ ra một vệt tích hồng hồng. Nàng nhìn kỹ lại. "Ngươi làm gì, nga?" Nàng bỗng nhiên nhìn y khiếp đản. Tựa gặp phải quỷ dữ.
"Ngươi ngươi ngươi..." Nàng lắp bắp.
"Ta, ta làm sao?" Y cũng hoảng sợ. Sợ nàng nhận ra việc tốt mình làm.
"Tối qua, có phải ngươi đi tìm thú vui?" Nàng ghét xát, nhả một câu như dao găm xuyên thấu tim. Máu từ tim y rỉ từng giọt.
Vân Xuyên đẩy mặt nàng ra, quay mặt đi chỗ khác. Dung nhan đỏ như mai. "Không phải chuyện của ngươi." Y đạo.
"Hứ không phải chuyện của ta~" Nàng lùi lại, vừa cười tủm tỉm vừa trêu trọc.
Vật phẩm tiếp theo lần lượt được ra mắt. Đối với y và nàng, mấy thứ này hoàn toàn tầm thường. Chỉ đến khi, món vật phẩm thứ chín được mang ra.
"Để chư vị đợi lâu. Thất phẩm xin được ra mắt. Một con dao phay, giá chín ngàn linh thạch trung phẩm. Bắt đầu đấu giá."
"Mười ngàn linh thạch trung phẩm." Vân Xuyên đột nhiên dơ bảng tên lên.
Hồng Nhi trố mắt. "Ngươi mua thứ phế vật đó làm gì, không phải chỉ là một con dao thôi sao?" Nàng chính là nhìn thấy con dao dưới đó là thứ mà ai cũng có. Không phải chứ đại ca? Y là mê đồng nét đến vậy sao? "Ngươi không biết gì thì đừng nói. Tốt nhất ngậm miệng vào cho ta." Bị đạo, nàng giận dữ không nói gì nữa.
Vì vật phẩm lần này ít đặc sắc, song ai cũng cười thầm y là kẻ ngu muội. Con dao chẳng khác gì dao thường. Còn có chút bẩn bẩn khó ưa. Vậy nên số người đấu giá không nhiều. Gần như không có ai.
"Mười một ngàn." Bỗng một giọng nói vang lên. Nam nhân Dung Hạo ngồi đối diện bọn họ lại tiếp tục ra giá.
"Mười một ngàn rưỡi."
"Mười hai ngàn."
"Mười ba ngàn."
Y và nam nhân đó liên tục ra giá. Hồng Nhi khuôn mặt hoảng loạn. Nếu cứ đâm đầu vào thứ đồng nát đó, không phải tiền nàng sẽ như gió đông thổi qua gian nhà trống sao. Vừa lạnh lẽo vừa bi thương.
"Mười lăm ngàn." Nam nhân kia lớn giọng.
Bên dưới khán đài, người người trầm trồ hai vị cao nhân tranh giành một phế liệu.
"Mười chín ngàn." Vân Xuyên quyết không chịu thua.
"Hai mươi ngàn."
Y giận giữ cắn chặt răng. Tay siết bảng tên đến đỏ ửng. "Hai mươi lăm ngàn linh thạch trung phẩm." Lời vừa nói ra, cả khán đài đều ồ ạt. Chẳng phải chỉ là một con dao thôi sao, rốt cuộc lại nâng giá lên hai mươi lăm ngàn linh thạch trung phẩm.
Hồng Nhi "..." Nàng thật sự hoảng rồi. Y mà không dừng lại nàng tuyệt sẽ ân đoạn nghĩa tuyệt với y. Thâm tâm nàng gào thét y đến điên dại.
Ông chủ ở trên sân khấu được giá hời liền cười đến híp hết mắt lại. Nam nhân ngồi đối diện chỉ nhìn chằm chằm Vân Xuyên, còn mỉm cười gian tà.
"Hai mươi lắm ngàn lần thứ nhất. Hai mươi lăm ngàn lần thứ hai. Hai mươi lăm ngàn lần thứ ba. Chốt. Thất phẩm thuộc về vị đạo hữu ngồi ở nhị đài. Mời đạo hữu ra sau nhận vật phẩm."
Đồ vừa được chốt, y liền chạy như bay về sau khán đài.
Hồng Nhi đuổi theo sau. Bàn tay hiện ra long trưởng hệ hỏa, liền muốn ly khai y.
Vân Xuyên nhận được vật phẩm liền dính lấy nó nửa tấc không rời. Hai người ra khỏi sàn đấu giá. Y vui vẻ đến lợi hại. Hồng Nhi sát tâm bao quanh người. Đi đến đâu, người qua kẻ lại cảm thấy sát khí đáng sợ liền nép sát vào một góc.
Hai người ra khỏi thành liền đi lên núi chuẩn bị về lại Thanh Quy Môn. Song trước đó lại ghé vào một rừng trống.
Hồng Nhi liền nhịn muốn nổ tung. Cơ hội nơi hoang vắng, nàng liền xuất ra một hỏa long trưởng.
Hồng Nhi tung một long trưởng, y may né kịp, miệng lắp bắp. "Ngươi, ngươi làm gì vậy?" Hồng Nhi thở hổn hển, lồng ngực phập phồng. "Đồ chó má, trả lại linh thạch cho ta. Ai cho ngươi quyền tiêu xài hoang phí linh thạch của ta." Nàng vừa nói, tay liền liên tiếp tung ra hỏa long trưởng.
Nơi bị trúng hỏa long trưởng tức khắc cháy đen, còn nhìn thấy mặt bên kia. Y hãi hùng nhìn nữ tử đang oán hận nhìn mình. "Từ từ nói chuyện. Từ từ nói chuyện." Y đạo.
"Vút." Một hỏa long trưởng nhanh như chớp liền bắn ngay vào y phục y.
"Áaaa." Y hét toáng lên. Chim đậu trên cành cây liền bay tứ tán.
Một vạt y phục vừa trúng long trưởng lập tức bén lửa.
Y dùng thủy căn dập lửa. Dập một hồi mới dập được hết thì phát hiện y phục thượng hoa của mình đã bị cháy xém. Y sót sa nhìn, dục khóc vô lệ. "Ngươi mau đền y phục cho ta."
"Ngươi trả lại linh thạch cho ta." Hồng Nhi oan ức.
Hai người không ai nhường ai. Tung hết độc trưởng ra đối đầu.
Y phát bực, lấy trong đan điền một pháp bảo rồi ném nó đến chỗ nàng nàng. Nàng không kịp tránh liền bị pháp bảo đó làm cho bất động. Xung quanh bao hàm một bong bóng lớn. Nàng giận dữ đập đập vào bong bóng. Vân Xuyên lau mồ hôi trên trán. Tiện cho dao phay vào càn khôn.
"Ta nói ngươi từ từ nói chuyện. Ngươi còn làm loạn." Y thở dài. "Thứ này không hề tầm thường như ngươi thấy. Ta là luyện khí sư, mắt nhìn tuyệt nhiên không yếu hèn đến nỗi mua một phế liệu về nhà chơi."
Y khoanh tay, nhìn nàng. Đạo cho nàng một tràng kiến thức mở mang thế giới quan rỗng tuếch của nàng. "Ngươi có tư chất. Song hiên ngang lỗ mãng, kiêu căng ngạo mạn." Y khinh bỉ.
"Nghe cho rõ đây, thứ này, nếu luyện được sẽ thành bảo vật độc nhất vô nhị."
Hồng Nhi. "..."
Y cho rằng nàng ngốc chắc. Thứ đó gọi gì là bảo vật độc nhất vô nhị. Chỉ người có đầu óc bất bình thường như y mới nghĩ ra được.
Nàng liền muốn hỗn ngôn loạn tục. Cư nhiên miệng nàng liệt khẩu không thể nói.
"Ngươi không tin. Ta liền chứng minh cho ngươi." Y búng tay, bong bóng liền vỡ. Nàng ngã xuống đất, hoa dung oán hận muốn cắn chết y.
-
"Làm đủ chưa, xuống đi." Trong phòng trọ, một đôi nam nữ xích lõa làm chuyện mây mưa. Cảnh tượng hoạt sắc sinh hương. Cư nhiên chỉ có nữ nhân vui vẻ sung sướng. Sát Lang an vị trên ghế để nữ nhân tự chủ động. Cầm tẩu hít lấy vài hơi rồi phà khói ra.
Hắn cảm thấy loạt truyện này thật chán nản. Trong đầu liền nhớ tới bóng hình nam nhân rên rỉ dưới thân hắn đêm qua, miệng liền giật giật.
Hắn đạo Tuyền Cơ, nàng hoảng loạn dập đầu xin lỗi. "Lãnh chủ, lãnh chủ cho ta thêm cơ hội. Ta sẽ khiến ngài..."
"Đủ rồi." Hắn thở dài. "Chuẩn bị hành lý, ta đến Thanh Quy Môn một chuyến." Rồi nhặt y phục lên mặc vào. Tóc cột lại đằng sau, dung mạo tựa tranh vẽ khung nước khuynh thành.
Thân hình săn chắc, múi ra múi. Nhìn liền thấy mê.
Tuyền Cơ chính là si cuồng nam nhân này. Cư nhiên hắn ở một vị thế cách nàng mấy vân lầu, huống hồ lãnh chủ không hứng thú với ái tình. Nàng chỉ ngậm ngùi làm chuyện được sai bảo rồi quay về lĩnh thưởng bằng da thịt.
"Vâng." Nàng quỳ dưới đất, thân thể xích lõa chỉ có một vạt vải doan đỏ che lấy, cảnh tượng hoạt sắc sinh hương, đẹp đến hoa nhường nguyệt thẹn. Cư nhiên hắn không hứng thú.Nàng liền cắn răng chịu đựng.
Phong Tố lang thang rồi về. Lúc về còn mang một chiếc kiệu đen và một con ngựa ô vân đạp tuyết đến.
Ba người khởi hành đến Thanh Quy Môn.
Đoạn đường đi, Sát Lang chính là không thể phân tán hình ảnh của y trong đầu. Vừa nghĩ đến, cơ thể liền phản ứng bất thường. Hắn nhìn xuống y phục dưới đang nhô lên từ từ, tay che mắt. Cười đến bất lực.
Không phải chỉ mới nửa ngày, vậy mà đã nhớ y đến vậy. Quả nhiên là mùi vị mới khiến hắn nảy sinh hứng thú.
-
Vân Xuyên vẽ xong trận đồ, chiếc dao phay xấu xí liền sáng bóng. Còn biến thành một linh khí có tri giác quý giá độc nhất. Y liền đặt tên nó là Thái Lĩnh.
Hồng Nhi ngồi một bên trầm trồ. "Vậy ra thứ này có thể luyện ra linh khí?"
"Đúng a. Cả cái trâm cài ở buổi đấu giá đó cũng có thể luyện thành pháp bảo và kết giới bảo vệ." Y tiếp tục hoàn thiện linh khí.
Hồng Nhi gật đầu. Nàng ngắm nhìn thiên nhiên hùng vĩ, giang sơn muôn hình vạn trạng. Núi non trùng trùng điệp điệp. Chim bay tứ tán lại hợp thành đàn. Thiên hạ phách lối, ung dung tự tại.
Chút phong cảnh nên thơ họa tình này, khiến nàng không khỏi suýt xoa.
Thanh Quy Môn tọa tại đất Trung Nguyên cổ.
Trung Nguyên cổ có một kiểu phong nhã và khí phách riêng. Cũng có nét vương vấn phiền muộn khó tả. Thời gian sau cùng vẫn chỉ là hoa rụng hoa nở. Thịnh suy vinh nhục, đại để cũng giống như các cường quốc khác. Điều này tiệt không tránh khỏi.
Mỗi thời tất đều có sự thịnh suy vinh nhục. Đều có tiên cảnh con người khác biệt, trời trăng núi sông, làng quê thôn xóm. Song đều yêu kiều và đáng quý. Thời gian thoắt cái cũng trôi mau, non nước giang sơn vẫn vậy, chỉ có điều là người thân dần dần từ biệt trần tục, để lại bi ai bay về với đất mẹ.
Mọi buồn phiền của nàng đều theo gió trôi dạt về một phương trời xa. Cảnh phong tình khiến nàng thực si cuồng. Cơ mà quay sang tên khờ khạo Vân Xuyên vẫn cặm cụi dưới mặt đất vẽ trận pháp cho linh khí của y, khuôn mặt dính bẩn, nàng lại thấy cảnh tượng này hết đẹp rồi.
Mà nàng nhớ nãy y có nói gì về cái trâm phượng ở buổi đấu giá đó nhỉ. À. "Cái trâm cài ở buổi đấu giá đó cũng có thể luyện thành pháp bảo và kết giới bảo vệ."
Y đang bò lồm cồm trên nền đất. Rất mải mê chế tạo linh thạch liền cảm thấy sau lưng có một luồng khí nóng như hỏa ngục cứ bùng bùng.
Y quay đầu lại. Một long trưởng liền trúng vào mông. "Áaaaa" Tiếng thét thê lương vang vọng đất trời.
"Tên chó má Vân Xuyên. Ngươi đền linh thạch cho ta, đền cả pháp bảo cho ta!!!"