Hiên Trì Ngân ngẩng đầu nhìn theo hướng Đổng Tuyết chỉ. Đó là một cây hoa lê, cây hoa nở rộ, trắng xóa, trong không khí còn thoang thoảng mùi hoa lê thanh nhã dễ ngửi.
Trên cành cây gần đó có một nhúm lông trắng tròn vo, nghe tiếng nói của Đổng Tuyết, nhúm lông kia cục cựa rồi ngẩng đầu.
Đó là một con mèo lông trắng xinh đẹp, nó muốn bước xuống, nhưng vừa nhìn xuống chân đã sợ hãi co người lại một lần nữa.
Đổng Tuyết kéo kéo áo Hiên Trì Ngân, chớp chớp mắt vài cái nói: " giúp ta đưa nó xuống được không?"
Hiên Trì Ngân nhìn thân cây, cây này cũng không quá cao, có lẽ hắn có thể leo lên được. Chỉ là mặc quần áo như này có hơi bất tiện, Hiên Trì Ngân quay mặt sang muốn từ chối. Ngay lập tức đối diện với cặp mắt long lanh đang kề sát mặt mình.
Đầu óc Hiên Trì Ngân liền chết máy ngay tắp lự.
Gần… gần quá rồi!!!
Đây là lần đầu tiên Hiên Trì Ngân tiếp xúc với người khác không phải là phụ mẫu của mình gần đến vậy. Hắn còn cảm nhận được nhịp thở của Đổng Tuyết đều đặn phà lên má mình.
Đổng Tuyết nhíu mày, " ngươi làm sao vậy hả? Có nghe ta nói gì không?"
Hiên Trì Ngân hai má ửng hồng, vội lùi ra xa, lắp bắp: " ta… ta có thể, ngươi… ngươi đừng đứng gần ta như vậy!!!"
Đổng Tuyết bĩu môi, " không gần thì không gần, làm gì phản ứng dữ dội thế? Mau đưa Mao Mao xuống đi, ta không còn nhiều thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thoang-kinh-hong-muon-doi-luan-ham/3422372/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.