" Tại sao ta lại phải nể mặt ngươi?", Hiên Trì Ngân cười như có như không.
Gương mặt Mộ Thanh Hà trong phút chốc liền trở nên gượng gạo. Quả thật, Hiên Trì Ngân không để nàng vào mắt là đúng.
Bởi vì nếu Hiên Trì Ngân muốn, hắn cũng có thể dễ dàng giết chết nàng ngay tức khắc.
"Sư cô, người... Khụ... Người không cần phải khuất phục vì... Á!"
Một người trong đám tân sinh lên tiếng, chính là nữ tử có ánh mắt sắc lạnh khi nãy. Tuy nàng đang rất chật vật, nhưng khi thấy sư cô nhà mình bị ức hiếp liền không khỏi cắn răng mà lên tiếng.
Chỉ là còn chưa nói hết câu đã bị Hiên Trì Ngân tăng thêm trọng lực khiến nàng ta không chống cự nổi nữa mà nằm rạp xuống đất. Những tân sinh khác cũng không ngoại lệ.
Mộ Thanh Hà đổ mồ hôi lạnh, nếu nàng còn không nhanh ngăn Hiên Trì Ngân lại, đám người mới này sẽ bị Hiên Trì Ngân giết chết.
Quả thật ngu ngốc, bình thường gây rối với người Thất Sát cung thì cũng thôi đi, khi không lại đi gây sự với cung chủ Thất Sát cung. Đúng thật là hết đường để nói.
"Nếu ngươi đã không để Mộ Thanh Hà vào mắt, vậy nếu là ta, ngươi có nể mặt không?"
Một giọng nói già nua vang lên, từ trên không trung, một lão già râu tóc bạc phơ nhẹ nhàng đạp xuống đất.
Hiên Trì Ngân nhìn ông, đây chính là phó viện chủ của Tịnh Lạc học viện, cũng là phụ thân của Mộ Thanh Hà, Mộ Khấu.
"Trước hết, ta muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thoang-kinh-hong-muon-doi-luan-ham/3414084/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.