Vốn tưởng thư ký sẽ xông vào, ai dè đi đằng sau cậu còn có một người khác.
"Thưa sếp, giám đốc Lâm bảo gọi cho anh từ nãy đến giờ không được, đành phải đến tận nơi tìm anh."
Người đàn ông tên Lâm lúc này mới cười khẽ, nói với chất giọng từ tính. "Anh Trung có vẻ bận mải nhỉ? Tôi muốn hẹn cũng không được."
Trung vuốt ve tóc An, biểu tình vẫn ung dung nói.
"Ngày hôm nay tôi bận quá, để hôm khác đi. Sáng nay chúng ta đã bàn gần hết công việc, giờ lại có chuyện gì sao?"
An nghe thấy từ sáng nay, nhận ra chủ nhân tiếng nói gợi cảm đó là của ai, cả người run lên không khống chế được mà răng quẹt qua đầu nấm.
Trung hơi giật mình, biểu tình hơi nhẫn nhịn, lúc này người tên Lâm lại nói:
"Có gì đâu, còn một vài điểm tôi còn chưa rõ, liệu có thể mời anh ăn một bữa cơm rồi bàn nốt không?"
An mút thật mạnh, vừa dùng miệng vừa dùng tay nhiệt tình phục vụ. Trung nhẫn nhịn đến toát mồ hôi mà không dám đẩy cậu ra, vội nói.
"Để khi khác đi. Tôi sắp phải đi có việc, hơn nữa tôi ăn rồi."
Nhìn biểu tình khác lạ của Trung, Lâm vội vàng tiến tới. Trung hốt hoảng quát lên.
"Dừng."
Lâm đứng khựng lại, hơi thẹn nhưng vẫn quan tâm, "Anh Trung làm sao vậy? Tôi thấy sắc mặt anh đỏ lắm, mồ hôi toát ra nữa, anh đau ở đâu à?"
Bố không phải đau mà là sướng. Trung nhẫn nhịn chịu đựng, trong lòng đã chửi tám đời tên phá đám này rồi, hắn xua tay.
"Tôi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thoang-chop-mat-mong-lien-tan/1793506/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.