Lúc An tỉnh lại đã thấy mình nằm trong bệnh viện, cả cơ thể không tài nào cử động nổi, một chân và một tay bị treo lên cao, cổ họng khô khốc, cậu mơ màng một lúc lâu, đến khi nhìn thấy trần nhà trắng toát mới biết mình còn sống.
Vừa thử nhúc nhích, một cơn đau tê tái truyền lại, An nhăn nhó, phát hiện ngay cả mặt cũng đau.
An cố gắng cử động cổ, nhìn sang bên cạnh mà chẳng thấy một ai, cả căn phòng to đùng chỉ có mình cậu và tiếng máy móc kêu 'tích tích'.
An nằm thẫn thờ nhìn trần nhà nửa tiếng mới có người đi vào, là một nữ y tá mặt đeo khẩu trang, khi nhìn thấy mắt cậu mở to còn hơi giật mình.
"Ơ, em tỉnh rồi à? Cảm thấy trong người thế nào?"
An chăm chú nhìn cô ấy, miệng khẽ nói, giọng phát ra lại khản đặc.
"Đây là đâu chị ơi?"
Y tá mỉm cười kiểm tra kim truyền nước rồi nói.
"Đây là bệnh viện, em chờ một tí, chị sẽ gọi người nhà em đến."
Loading...
An nghe thấy câu người nhà thì tim thoáng đập mạnh, người nhà là ai đây? Liệu có phải Trung không? Hùng râu sao rồi?
Có lẽ ánh mắt của An nhìn y tá quá mãnh liệt mà cô hơi ngượng, nhanh chóng kiểm tra xong rồi đi ra ngoài.
An chờ một lúc mới nhìn thấy người đi vào, đôi mắt thoáng hiện ra thất vọng. Văn Anh không nhận ra, chậm rãi đi đến bên giường.
"Em tỉnh là tốt rồi. Em đã hôn mê năm ngày rồi đấy."
An gắng gượng hỏi.
"Trung đâu rồi anh?"
"À... Việc này..."
Ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thoang-chop-mat-mong-lien-tan/1793494/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.