Không, không thể. Lan đã đi theo Trung năm năm rồi, cô là thư ký mà hắn tin tưởng nhất, không thể là cô.
Trung đau đầu suy nghĩ, bỗng tiếng tít tít kéo dài làm hắn giật mình.
Thì ra là tiếng kêu từ lò vi sóng.
Trung vội vàng đi rót một cốc nước lạnh, uống một hớp để đầu óc tỉnh táo lại, vừa mới làm lành với An, hắn cũng không muốn cuộc sống có điều gì bất ngờ nữa.
Những thứ như nguy cơ cần phải biến mất triệt để.
Trung cất giấu bao nhiêu lo âu suy nghĩ trong đầu, đến khi nhìn thấy An nằm co trên ghế salon nghịch điện thoại thì trong lòng cảm thấy mềm mại. Lúc hắn bê cơm ra, tình cờ liếc nhìn màn hình điện thoại của cậu, tâm trạng trở nên vi diệu.
An đang cố gắng nhắn tin cho Lãng du mà cô nàng như có việc gì đó không thấy trả lời lại, từ hôm An come out xong dường như cô ấy mất tích luôn.
Ngửi thấy mùi thức ăn thơm lừng, An đành tiếc nuối bỏ điện thoại ra, tập trung vào ăn cơm.
Mấy ngày hôm sau cuộc sống vẫn diễn ra bình thường. Trung vẫn sáng sớm đã đi rồi tối mịt mới về, dường như hắn đang rất bận.
Cũng may là Lãng du đã liên lạc lại rồi. An ở nhà không vẽ vời thì lại nhắn tin với cô bé, cậu rất hợp người này, chuyện nhỏ nhất cũng chia sẻ.
Ở công ty Trung đúng là có việc nhưng không nhiều, căn bản hai hôm nay hắn còn phải đi gặp Văn Anh nên chiếm kha khá thời gian.
Loading...
Văn Anh hẹn gặp hắn ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thoang-chop-mat-mong-lien-tan/1793481/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.