Năm tuổi, dù có người giúp việc thì sao chứ? Hồi trước khi Trung gặp An thì thấy cậu cực kỳ ít nói, chỉ lẳng lặng ngồi một chỗ, là một cậu nhóc ngoan đến đau lòng.
Bây giờ nghe kể thì hắn biết cậu đã phải trải qua những tháng ngày cô đơn như thế nào.
Cả cuộc sống chỉ xoay quanh căn nhà trống, một người anh trai cuối tuần mới về thăm. Trung thấy Hoàng thật ích kỷ, năm đó Hoàng đã mười lăm tuổi rồi chứ không còn nhỏ nữa, bỏ mặc em trai mình để đến ký túc xá ở... Đây là việc một người anh trai có thể làm sao?
Càng nghĩ Trung càng cảm thấy khó chịu, vòng tay vô thức siết chặt An.
"Anh quen Hoàng rất lâu rồi, từ năm bọn anh còn học lớp tám."
Cuối cùng Trung bắt đầu kể.
Hoàng rất được lòng mọi người, trên môi lúc nào cũng là nụ cười tươi tắn, khéo ăn nói, khéo đối nhân xử thế, nhưng Trung biết đến một mặt khác của anh. Thật ra Hoàng là người cực kỳ cố chấp, những thứ anh muốn thì dù có dùng thủ đoạn gì cũng phải có bằng được.
Mới đầu Trung và Hoàng vừa gặp đã thân, cả hai cùng nhau ganh đua học tập rồi cùng chơi đùa, hồi đó Trung học rất giỏi, Hoàng phải mất rất nhiều thời gian vào việc học để đuổi kịp hắn, ngay cả việc ở ký túc xá cũng là để tiện cho việc học.
Đến năm học trung học, gần như cả hai đi đâu cũng có nhau. Hoàng học không bằng Trung. Lẽ ra anh nên thi vào trường đại học X thì phù hợp, nhưng anh không chịu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thoang-chop-mat-mong-lien-tan/1793477/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.