Hai người trêu đùa giỡn nhau trên ghế sô pha, Trung đè An ra đang định tụt quần cậu xuống thì bỗng có tiếng chuông cửa. 
"Từ từ đã... ai gọi cửa kìa." An vội vàng đẩy Trung ra. 
Trung nhìn thấy làn da trắng nõn hở ra của An mà tiếc nuối, kéo quần lên cho cậu rồi nói: 
"Nằm yên đấy." 
Tiếng chuông cửa mang theo nôn nóng vang lên liên tục. Lúc Trung mở cửa ra thấy bên ngoài là bóng dáng của Khoa. Hắn cau mày nhìn Khoa với ánh mắt khó chịu. 
"Có chuyện gì?" 
Khoa không ngờ người mở cửa vẫn là Trung. Mấy tháng nay hắn không nhìn thấy bóng dáng của An đâu rồi. 
"An đi đâu rồi? Tôi có việc cần gặp em ấy." 
Trung đang định trả lời thì An vội vàng chạy từ trong nhà ra, "Em đây." 
Cậu không hề nhận ra bầu không khí bây giờ đang hơi căng thẳng, vội chen lên đứng trước Trung rồi mỉm cười với Khoa. 
"Có chuyện gì vậy anh?" 
Khoa nhìn thấy An thì mắt sáng lên, hắn cố tình bơ Trung ở đằng sau đang cau mày nhìn mình. Vội gãi đầu nói. 
Loading... 
"Lâu lắm không thấy em đâu. May quá, em còn nhớ lần trước anh nhờ em giúp vẽ một bức tranh cho thầy không?" 
An nghe nói mới nhớ ra đúng là lúc trước mình có hứa vẽ hộ thầy của Khoa một bức tranh về môi trường, nhưng mà cậu đợi mãi mà đề án đó còn chưa được phê duyệt nên quên mất. 
"A, em nhớ rồi. Anh vào nhà đi rồi bàn tiếp." 
"Á!" 
An định quay người đi vào nhà thì đập ngay vào cằm Trung đang đứng chống tay cạnh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thoang-chop-mat-mong-lien-tan/1793471/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.