Bữa nay Trung hưng phấn nên đến gần sáng An mới được ngủ. Lúc tỉnh dậy toàn thân mệt rã rời, cậu nhìn đồng hồ thì đã mười giờ sáng rồi.
Vì lời Trung nói hôm qua mà An bất chấp đau đớn, quyết tâm buổi chiều phải đi học. Cậu vội vội vàng vàng xuống nhà ăn tạm bát cháo rồi ăn mặc thật cẩn thận, đến lúc mở cửa ra mới biết mình bị lừa.
Bên ngoài cửa vẫn là mấy anh bảo vệ lạnh lùng đứng đó. Cậu vừa bước chân ra đã bị chặn lại.
"Ông chủ không cho phép cậu ra ngoài."
"Vô lý. Rõ ràng hôm qua anh ấy cho tôi đi học rồi mà?" An nói xong thì chợt nhận ra, cả đêm qua hắn chẳng nói đồng ý với cậu một lần nào hết.
An giãy khỏi tay người bảo vệ, chạy vào nhà lấy điện thoại bàn gọi cho Trung.
"Anh lừa em! Sao anh bảo là cho em đi học?"
Trung lâu lắm rồi mới nghe An dùng giọng điệu chất vấn để nói với hắn, nghĩ đến dáng vẻ xù lông của cậu. Trung nén cười rồi nghiêm nghị nói:
"Tôi lừa em hồi nào. Tôi chỉ nói là sẽ xem xét mà."
An tức đến độ ném luôn chiếc điện thoại bàn xuống đất.
Loading...
Lừa đảo! Cái gì mà xem xét chứ, rõ ràng là hắn không hề muốn cậu ra khỏi nhà. Tất cả chỉ là lấy cớ.
An tức giận xong mới chợt nhớ ra mình ấy thế mà lại dám ngắt điện thoại của Trung. Cậu hơi chột dạ, nhưng nghĩ đến việc hắn lừa cậu thì ức chế lại dâng lên.
Tận đến lúc Trung đi làm về An vẫn còn giận hắn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thoang-chop-mat-mong-lien-tan/1793452/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.