Mua một tặng một, coi như là một quyền lợi lớn a. Hơn nữa còn là chó con của Thần Nông đại thần, chắc hẳn cũng không phải là chó thường Vượng Tài huýt sáo một cái. Một cái bánh bao nhỏ màu trắng vui vẻ lăn từ cửa vào, một hơi lăn đến trước Vượng Tài và Hạ Tử Thường. Nàng nhìn chăm chú cục bông màu trắng kia. Cũng khó trách tiểu gia hoả này là lăn tới đây, bởi vì nó thưc sự là quá quá béo đi, thân thể đều đã biến thành hình tròn rồi, cực kỳ giống một trái bóng da căng phồng, thế nhưng tứ chi lại ngắn ngủn. Mặt của nó nhìn qua có chút giống tiểu hồ ly, mắt to như quả nho đen, miệng nhọn, lỗ tai rất nhỏ, nhìn giống hình tam giác, toàn thân trắng như tuyết, trên cái trắng long trắng kia có một nhúm long mà đỏ, nhìn qua có chút giống ấn ký hình ngọn lửa. Một con chó nhỏ rất có linh khí. “Uông…..” Tiểu Bạch cắn cắn ống quần Vượng Tài cọ xát lấy lòng, lại bị Vượng Tài đá một cước đến trước mặt Hạ Tử Thường. “Chủ nhân của ta sau này sẽ là chủ nhân của ngươi, ngươi ngoan ngoãn nghe lời cho ta, bằng không tiểu gia ta sẽ đem lông mao của ngươi cạo sạch, sau đó làm thịt chó hầm.” VƯợng Tài hung ác uy hiếp. Tiểu Bạch rất sợ, chân ngắn chạy bước nhỏ đến sau lưng Hạ Tử Thường trốn, lộ ra nửa gương mặt , một con mắt len lén quan sat Vượng Tài. Vượng Tài khinh bỉ liếc mắt nhìn Tiểu Bạch nhát gan.
Haiz a.. Hắn vẫn nhớ rõ cha của tên nhốc Tiểu Bạch này chính là Hạo Thiên Khuyển, sao tên này là nhát gan thế chứ? Một chút phong phạm của thần khuyển mà cũng không có! Nhìn trái bóng lông trắng Tiểu Bạch, Hạ Tử Thường vung tay nhỏ, mua bao làm ruộng. Ba bảo bối nhà nàng vừa hay thiếu một bạn chơi cùng, nàng thấy Tiểu Bạch rất thích hợp. Thời điểm Hạ Tử Thường chuẩn bị rời khỏi, ánh mắt cong lên, liền thấy trên giá hàng cặp ngọc bội đôi cá chép làm bằng huyết ngọc. Hai con cá chép đầu đuôi đối nhau, vừa hay biến thành một cái khoá an toàn. “Ngọc bôi kia, có bán không?” nàng hỏi “ Đó là quà mừng khai trương cửa tiệm mà Cá chép Tiên tử đưa cho hiệu cầm đồ chúng ta, có thể trừ tà đảm bảo bình an. Chủ nhân người nếu thích, cứ việc lấy đi.” Vượng Tài tiền muôn bạc biển nói. Mối quan hệ này thật tốt. Thế nhưng lại có một vấn đề. Ngọc bội kia chỉ có hai cái, nhưng nhà nàng lại có đến ba bảo bối lận.
Thấy Hạ Tử Thường nhíu mày, Vượng Tài vốn dĩ có thể cùng nàng tâm ý tương thông, lập tức hiểu được nàng đang suy nghic chuyện gì. “Chủ nhân, có phải người muốn đưa cho bọn trẻ?” Bọn trẻ trong miệng Vượng Tài, chính là ba tiểu bánh bao nhà Hạ Tử Thường. Nàng gật đầu một cái. Vượng Tài hơi suy tư một chút, sau đó cắn răng, làm ra biểu cảm không thèm quan tâm nữa. “Chủ nhân, người đợi ta thêm một chút.” Vượng Tài nhanh nhanh chạy vào bên trong quầy lục lọi. Không đầy một lát, hắn liền lục ra được môtj khoá bình an làm bằng ngọc bích. Một mặt đau đớn đem khối ngọc bội có khắc hình những dám mây nhét vào tay Hạ Tử Thường, hắn nói: “Đây là quà mừng tiệm chúng ta khai trương của Hằng Nga Tiên tử, là do noãn ngọc ngang năm chế thành, mùa đông mang nó không sợ lạnh. Đương nhiên, cũng có công dụng trừ tà đảm bảo bình an. “Xem ra hiệu cầm đồ của chúng ta lần nữa gây dựng, ngươi thu được cũng không ít đồ tốt đi.” Nàng nheo nheo mắt nhìn Vượng Tài. Hắn bị ánh mắt nguy hiểm của nàng làm cho sợ hết hồn, không dám đối mặt với nàng, ánh mắt có chút chột dạ mà nói: “Kỳ thực cũng không có bao nhiêu, cửa hiêu cầm đồ của chúng ta dù sao cùng phải chừa lại một chút bảo bối đè đáy rương, đến lúc đó vạn nhất có các tiểu tiên tới tìm bảo bối, chúng ta...” Hạ Tử Thường hướng về phía Vượng Tài giương tay lên. Hắn sợ hết hồn, cho là nàng muốn đánh hắn, doạ cho cổ nhỏ của hắn co rụt lại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]