“Hạ cô nương, thùng gỗ đó của cô đựng thứ đồ chơi gì vậy? Nhìn rất nặng.” Lão Vương tò mò nhìn chằm chằm thùng gỗ.
“Ướp thịt heo.” Hạ Tử Thường mặt không đỏ tim không đập đáp.
Ba cặp mắt nhỏ nhìn thấy mẫu thân nhà mình trợn mắt nói dối, nhao nhao im lặng.
Hiên Viên -thịt heo- Dạ Lan: “!!!!!”
Mang ba bảo bối ôm vào xe bò, Hạ Tử Thường liếc mắt nhìn tiểu viện đổ nát lần cuối, dưới đáy lòng yên lặng nói vĩnh biệt, sau đó liền kêu lão Vương lên đường.
Trên đường, Hạ Tử Thường rảnh rỗi đến nhàm chán, liền hỏi Vân Dục, vì cái gì muốn học y thuật.
“Mẫu thân, chẳng lẽ người quên rồi sao? Tại Yến Bắc Quốc chúng ta, địa vị thầy thuốc vô cùng cao.” Vân Dục chớp đôi mắt trong suốt nhìn mẫu thân nhà mình.
“Yến Bắc Quốc khai quốc hoàng đế, khi xưa thân phận chính là một vị thần y.” Thanh Mặc nhỏ giọng nói bên tai Hạ Tử Thường.
Vân Dục tay nhỉ đặt lên đầu gối Hạ Tử Thường, cậu nghiêm túc cẩn thận nhìn chằm chằm Hạ Tử Thường nói, “mẫu thân, con và Mặc ca ca sau khi lớn lên, nhất định sẽ làm cho người và tiểu muội có được cuộc sống tốt.”
Mẫu thân có bao nhiêu khổ cực, các cậu đều để trong mắt nhớ trong tim.
Cho nên, cậu nhất định phải học thật tốt y thuật, tương lai trở thành một y sư lợi hại
Tiếp đó cậu có thể kiếm ra rất nhiều tiền.
“Đúng vậy, mẫu thân, con và đệ đệ nhất định sẽ cố gắng.” Thanh Mặc cũng theo sát một bên nói.
“Khuynh Thành cũng sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-tam-bao-quy-vuong-daddy-qua-hung-manh/1080621/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.