Hôm nay thời tiết tốt, khí trời mát mẻ.
Hạ Tử Thường mang theo Thanh Mặc đi tới thị trấn cách thôn trang bọn họ gần nhất, Lĩnh Tây trấn.
Nói là gần, thật ra một lớn một nhỏ đi cũng khoản một giờ mới đến đường lớn của trung trấn.
Lúc đi đường, Hạ Tử Thường lo lắng Thanh Mặc sẽ mệt, mấy lần yêu cầu muốn cõng cậu, đều bị cậu cự tuyệt.
Đi gần như cả một giờ lộ, Thanh Mặc thế nhưng một câu mệt mỏi cũng không hé răng, khiến Hạ Tử Thường càng thêm áy náy trong lòng.
Đứa bé nhỏ như vậy, đi bộ lâu như vậy, làm sao có thể không mệt.
Chẳng qua là không muốn nàng phí sức cõng thôi, Mặc nhi càng quan tâm hiểu chuyện, càng khiến cho người làm mẹ là nàng trong lòng thực sự vừa ấm vừa đau.
Giống như Mặc nhi, Vân nhi và cả Khuynh Thành cũng đều rất tri kỷ, vốn đang là độ tuổi đáng ra được hồn nhiên vô lo vô nghĩ, thế nhưng lại phải trải qua thời gian kham khổ như vậy, quần áo trên người cũng không có chỗ nào là không mang miếng vá.
Một lần nữa, Hạ Tử Thường trong lòng âm thầm thề, về sau nàng nhất định không để cho các tâm can bảo bối của mình phải chịu khổ nữa.
Sau khi đến thị trấn, Hạ Tử Thường tò mò nhìn đường xá náo nhiệt.
Qua Lĩnh Tây trấn liền cách kinh thành không xa, đây là đoạn đường phải đi khi đến kinh thành, cho nên trên đường phố của trấn rất phồn hoa náo nhiệt.
Cảnh tượng phồn hoa náo nhiệt này, so với cảnh tượng nàng thấy qua phim
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-tam-bao-quy-vuong-daddy-qua-hung-manh/1080598/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.