“Mẫu thân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Vân Mặc vặn lấy đôi lông mày đẹp mắt, nhìn sang Hạ Tử Thường hỏi. “Vân đệ, mẫu thân đã trở về là được, những chuyện khác cũng đừng hỏi nữa”. Không đợi Hạ Tử Thường trả lời, Thanh Mặc liền mở miêng nói. Việc mà mẫu thân vừa làm, không cần giải thích rõ ràng cho Vân đệ. Ừm, đúng vậy. Tiểu hài tử không thích hợp tiếp xúc những việc máu tanh. Thanh Mặc nghiêm trang nghĩ. Vân Dục ngây thơ u mê gật đầu một cái, cậu chàng luôn luôn nghe theo lời đại ca nói. Hạ Tử Thường cũng không có ý định đem chuyện xảy ra vừa nãy nói cho Vân Dục cùng Khuynh Thành, nàng vừa ôm Vân Dục cùng Khuynh Thành vào phòng, vừa nhanh chóng nhìn tình huống bên trong phòng. Mặc dù trên đường trở về trong nội tâm nàng đã kịp chuẩn bị, nhưng khi nhìn đến cảnh tượng trước mắt, trong tim vẫn là hung hăng co rút đau đớn một hồi. Cái gì gọi là nhà nghèo chỉ có bốn bức tường. Nàng hôm nay xem như đã tận mắt chứng kiến. Trong căn nhà lá rách rưới, một cái giường ván gỗ, một cái tủ thấp đã rơi một mảng sơn lớn, một cái bàn gỗ, còn có mấy cái ghế rách nát chính là tất cả đồ xài trong nhà. Không chỉ thế, nóc nhà còn rách mấy lỗ như cái động, gió lạnh đang ào ào mà tràn vào, thổi vào trong phòng. “Lộc cộc..” đang lúc này, một đạo âm thanh quỷ dị chợt vang lên
Khuynh Thành vội vàng dùng tay bưng kín bụng nhỏ của mình. Đáng ghét. Bụng nhỏ của bé không nghe lời, lại kêu. Hạ Tử Thường ánh mắt ôn hòa nhìn về phía Khuynh Thành mà hỏi “đói không?” Kiếp trước, nàng luôn hâm mộ những người có con gái. Bây giờ nàng cuối cùng cũng có nữ nhi rồi, cuối cùng cũng không cần đi hâm mộ người khác. Khuynh Thành dùng sức gật gật cái đầu nhỏ, chớt đôi mắt to tròn lóng lánh nhìn Hạ Tử Thường. Mẫu thân nàng hình như trở nên dịu dàng a. Các con có phải hay không chưa được ăn cơm chiều?” Hạ Tử Thường ngay sau đó lại hỏi. Ba tiểu bảo bảo không hẹn mà cùng gật đầu một cái. Kể từ sau khi Thanh Mặc học nấu ăn, đồ ăn trong nhà cũng là do Thanh Mặc nấu. Vậy nhưng hôm nay Thanh Mặc vội vàng đi tìm tung tích Hạ Tử Thường, bữa trưa cùng cơm tối cũng không có nấu. Ba đứa nhỏ nhịn đói gần như cả một ngày. “Ta đi phòng bếp xem, ba người các con chờ ở đây”. Hạ Tử Thường đem Vân Dục cùng Khuynh Thành nhẹ nhàng đặt lên giường.
“Mẫu thân, con đi nấu cơm, trong phòng bếp còn thừa lại một chút gạo, có thể nấu một ít cháo.” Thanh Mặc nói. Hạ Tử Thường hô hấp ngừng một chút, chuyển mắt nhìn về phía Thanh Mặc. Bộ dáng nho nhỏ đang ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, ánh mắt trong suốt mà nhìn nàng. Mìm cười, Hạ Tử Thường khom lưng xuống, sờ lên khuôn mặt nhỏ của Thanh Mặc. “Không cần, về sau mẫu thân sẽ chăm lo cho các con thật tốt. Con ở đây chăm sóc thật tốt cho em trai em gái, một lát liền có thể ăn cơm.” Nói xong, Hạ Tử Thường liền xoay người đi ra ngoài. Khu nhà nhỏ bên trong có hết thảy hai gian nhà tranh, một gian là phòng ngủ của Hạ Tử Thường cùng bọn nhỏ, một gian khác được dùng làm phòng bếp. Sau khi đi đến phòng bếp, Hạ Tử Thường tìm được gạo, còn sót lại 4 cái trứng gà, còn có hai cây cà rốt. Gạo còn lại không nhiều, nhưng chắc cũng đủ cho họ đêm nay nhét đầy cái bao tử. Ăn hết cái này, nhà họ coi như hết đạn cạn lương. Bất quá Hạ Tử Thường không có chút nào lo lắng, bây giờ trên người nàng thế nhưng có mang một chút “khoản tiền lớn”. Cái túi bạc mà Ngô Tam đưa cho nàng kia, bên trong thế nhưng có những mười lượng bạc. Kiếp trước,Hạ Tử Thường trải qua cuộc sống một mình, bình thường trong phương diện ăn uống, nàng đặc biệt coi trọng, cái chính là phải thỏa mãn dạ dày của mình, lúc rảnh rỗi nàng làm nhiều nhất chính là nghiên cứu các món ăn ngon, ngay phía sau biệt thự nơi nàng ở cũng trồng một ít rau quả trái cây. Bây giờ Hạ Tử Thường cảm thấy may mắn vì kiếp trước nàng toàn tự lo sinh hoạt cá nhân, đến mức bây giờ đi tới nơi xa lạ, nàng có thể không bị loạn tay chân.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]