Bên đó, Lục Mặc Thâm cũng không cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng này của Lâm Thúy Vân. Ánh mắt tĩnh mịch lạnh lẽo của anh ta quét một lượt trên người mọi người, phát hiện cũng không người nào có ý muốn đi lên trước lúc này anh ta mới thu hồi ánh mắt, nhìn Tôn Quang Tông bên cạnh đã bị người túm lên: “Cậu còn muốn tiếp tục sao?” Còn tiếp tục? Người xung quanh lập tức trở mặt trợn trắng mắt không nói nên lời. Người này đều đã mất đi phân lượng rồi, anh ta còn tiếp tục cái lông á! Mặc dù giáo sư Lục này nhìn qua hào hoa phong nhã, nhưng trái tim anh ta nhất định là đen thui, là cái loại âm hiểm giả dối đó! Nhưng mà lúc mọi người ở đây đều cho rằng Tôn Quang Tông sẽ từ bỏ, lại nhìn thấy sau khi anh ta do dự hồi lâu, vậy mà còn thật sự nhận lấy microphone từ trong tay của Lục Mặc Thâm. Anh ta vô cùng cố chấp nhìn Lâm Thúy. Vân, mặc dù lúc nói chuyện còn có chút lắp ba lắp bắp, nhưng có thể ở dưới áp lực mạnh mẽ như vậy của Lục Mặc Thâm mà còn có thể mở miệng, đã xem như là rất giỏi rồi: “Thúy Vân… Em còn chưa trả lời vấn đề lúc nãy của anh”
Mặc dù Tôn Quang Tông đã đoán được kết quả của chuyện này từ lâu, nhưng khi nhìn thấy Lâm Thúy Vân nắm tay của người đàn ông khác, cười rất ngọt ngào, anh ta vẫn là cảm thấy bản thân đau lòng đến gần như ngạt thở. “Anh …. Anh biết rồi. Nhưng mà vẫn cám ơn em rất nhiều từng không để ý đến sự khinh thường của mọi người, nguyện ý giúp anh, nguyện ý đứng chung một chỗ với anh” Sau khi Tôn Quang Tông nói xong những lời này, liền xoay người sang chỗ khác vô cùng cô đơn, chậm rì rì đi lui sau đoàn người. Lục Mặc Thâm quay đầu nhìn bàn tay mình đang được Lâm Thúy Vân năm chặt, khóe miệng có một độ cong nhàn nhạt chợt lóe qua. Anh ta phát hiện, lúc này lực chú ý của tất cả mọi người còn đang ở trên người anh ta và Lâm Thúy Vân, liền mở miệng nói: “Sững sờ ở đây làm gì? Tiếp tục tiệc tối đi!” “Ừ ừ ừ, được được được!” Người chủ trì vội vàng phục hồi tỉnh thần, lập tức chuyển dời lực chú ý của đoàn người đi Không mất quá nhiều thời gian, lực chú ý của tất cả mọi người liền bị những những người dân làng phụ trách màn trình diễn trên sân khấu hấp dẫn Lục Mặc Thâm lúc này mới quay đầu, anh 1a nhìn chằm chăm Lâm Thúy Vân: “Bây giờ đã không có ai chú ý em rồi, sao còn chiếm tiện nghi của anh thế? Nói xong lời này anh ta liền quơ quơ tay của mình, ý của anh ta là, Lâm Thúy Vân còn nằm tay tay của anh ta không buông, đây rõ ràng chính là cố ý muốn dính lấy nhau! Lâm Thúy Vân ngây ra một lát, nhưng vẫn nắm chặt tay như trước, không có buông ra “Trước đây lúc hai người chúng ta dính lấy nhau đều là lén lén lút lút, bây giờ có thể quang minh chính đại, em vì sao phải buông ra chứ?” “Anh vẫn là lần đầu nghe người ta đem việc chiếm tiện nghỉ nói đến trong sạch thoát tục như vậy” Dáng vẻ Lâm Thúy Vân như hổ rình mồi: “Em nói này giáo sư Lục, lúc nãy anh ở trước mặt nhiều người như vậy cưỡng hôn em, sẽ không phải dự định bây giờ nổi bật rồi thì trở mặt không nhận người quen đấy nhé? Lục Mặc Thâm che dấu nụ cười nơi đáy mắt: “Lúc nấy chẳng qua là kế tạm thời, em không phải cũng không thích bị người khác tỏ tình trước mặt sao?” Lâm Thúy Vân vừa nghe lời này thì lập tức mặc kệ: “Ai ya, em đi! Lục cầm thú này là tính toán kéo quần lên thì không nhận người nữa ự” “Giáo sư Lục, em cảnh cáo anh nha! Lúc nấy anh đã cầu hôn rồi, hơn nữa em đã đáp ứng, làm một người đàn ông thì anh không thể lật lọng biết không?” Lục Mặc Thâm cố ý làm ra dáng vẻ thâm trầm vô cùng, xoay người đi tới bên cạnh nhóm người Tô Kim Thư ngồi xuống: “Tôi vừa rồi có nói cái gì sao?” Tôi dựa vào! Lâm Thúy Vân hùng hổ vọt tới trước mặt nhóm người Tô Kim Thư bắt đầu cáo trạng: “Nam thần, Kim Thư, hai người vừa rồi chính mắt nhìn thấy, chính tai nghe được phải không! Cầm thú này anh ta ở trước mặt nhiều người như vậy đã hôn mình hai lần, còn cầu hôn với mình ba lần! Bây giờ nói trở mặt liền trở mặt!” Tô Kim Thư nhịn cười: “Hai người các cậu phong cách này không khỏi thay đổi cũng quá nhanh đi! Thúy Vân, cái người lúc nãy chết cũng không chịu nhả ra không phải là cậu à, bây giờ sao tớ thấy … người không thể đợi được muốn lập gia đình cũng là cậu vậy?” “Mình đâu có … “ Thúy Vân bị nói như vậy, lập tức phục hồi tỉnh thần. Đúng rồi, lúc nãy không phải Lục Mặc Thâm đe dọa lợi dụng mới khiến chính mình đáp ứng lời cầu hôn của anh ta hay sao! Nhưng bây giờ sao lại giống như chính mình không trâu bắt chó đi cày, tựa như không phải gả cho anh ta thì không được vậy? “Đúng vậy, em chính là nữ thần mà, Lục Mặc Thâm em cảnh cáo anh, người muốn theo đuổi em, thế nhưng xếp hàng từ đây đến tên núi Tĩnh Cương đấy! Nếu anh không cưới em, anh trăm triệu lần đừng hối hận!” Lâm Thúy Vân hầm hừ ném xuống những lời này, sau đó quay đầu kiêu ngạo vô cùng ngồi bên cạnh Tô Kim Thư. Hai cô gái nhỏ chụm đầu với nhau, không biết đang thì thầm to nhỏ những cái gì. Mà bên kia, Lệ Hữu Tuấn giơ lên một chai bia uống vô cùng nhàn nhã. Anh thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Lục Mặc. Thâm đang xuân phong đắc ý: “Hành vi này của anh có phải tên là đã được tiện nghi còn khoe mã hay không?” Khóe miệng Lục Mặc Thâm hơi nhếch, giơ †ay cầm lấy một chai bia mở ra, thoải mái uống một ngụm: “Gần như vậy, học theo anh thôi, dù sao gần mực thì đen gần đèn thì rạng thôi!”
Không lâu sau, lều trại đã dựng xong, nhưng lúc này lại xảy ra vấn đề. Ngay lúc bọn họ, hai người đàn ông hưng trí bừng bừng chuẩn bị bắt người phụ nữ của mình đi ngủ, hai người Lâm Thúy Vân và Tô Kim Thư vậy mà bất ngờ có chung nhận thức: “Đêm nay hai cô bạn thân bọn em phải ngủ cùng nhau!” Excuse me? Hai người Lục Mặc Thâm và Lệ Hữu Tuấn thậm chí cho rằng chính mình đã nghe nhầm Đây là vùng núi hoàng sơ, điều kiện lại gian khổ như vậy, đơn sơ như vậy, nếu không thể cùng người phụ nữ mình yêu thương, ngủ chung trong một cái lều, còn làm cái gì nữa… Cho dù là kiệu lớn tám người khiêng đến nâng bọn họ, bọn họ có đánh chết cũng không đến được! Nhưng bây giờ thì sao? Hưng trí bừng bừng dựng dốt lều trại, buổi tối hai người bọn họ dùng tư thế gì đều đã nghĩ xong hết rồi, kết quả các cô lại nói không ngủ cùng bọn họ? Có lầm hay không, sấm sét giữa trời quang! Gương mặt tuấn tú của Lệ Hữu Tuấn liền âm trầm xuống, đôi mắt anh trông mong Tô Kim Thư: “Hai người chúng ta là vợ chồng hợp pháp, ngủ chung cũng không ai bàn tán được gì” Tô Kim Thư xấu hố ho khan hai tiếng: “Mặc dù nói như vậy không sai, nhưng bên cạnh dù sao cũng có không ít bạn học, sẽ ảnh hưởng không tố Lệ Hữu Tuấn trực tiếp liền phun trào: “Liên quan bọn họ cái rải Tô Kim Thư cố ý giả vờ nghe không hiểu: “Không có cách nào, hôm nay em đã đồng ý cùng với Thúy Vân rồi… Lệ Hữu Tuấn: “ Sau đó anh mắt của hai người đàn ông gần như là cùng nhằm vào Lâm Thúy Vân. Khóe mắt Lục Mặc Thâm thẳng đứng, anh ta thậm chí còn không kịp mở miệng, đã bị Lâm Thúy Vân trách móc một chút trước: “Hai người chúng ta cũng không phải là vợ chồng hợp pháp! Hơn nữa bây giờ anh còn là giáo sư: nhân dân đấy, càng phải chú ý ảnh hưởng, đúng hay không?” Lục Mặc Thâm lập tức đen miệng anh ta vẫn còn treo nụ cười, nhưng lời nói ra lại là nghiến răng nghiến lợi: “Lâm Thúy Vân, có phải là muốn anh khiêng em đi em mới chịu nghe lời hay không?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]