Smith Phạm vừa nghe học trò mình nói vậy, không khỏi tò mò quay đầu nhìn sang: “Em nói Ví hoạch gì “Thầy cứ yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho em xử lý” “Xử lý là có ý gì? Chẳng lẽ em có kế sách?” Cùng lúc đó, ở lối ra bên cửa hông của hội trường, Chu Nam Dương vừa mới chuẩn bị đi ra ngoài từ cửa phía bên phải, ngẩng đầu lên đã thấy Liễu Minh Hoa đang vòng hai tay ôm ngực, lười biếng đứng dựa vào lan can cách đó không xa nhìn anh ta. Sắc mặt Chu Nam Dương hơi thay đổi, lập tức sững sờ ngay tại chỗ. Liễu Minh Hoa cũng không nói gì, cứ thế mà nhìn chằm chằm anh ta. Chu Nam Dương thật sự là bị nhìn cho. không thoải mái lắm, lúc này anh ta mới dời bước chân, có phần chần chờ đi tới: “Sao cô lại tới đây?” Liễu Minh Hoa dời tầm mắt nhìn lướt qua xung quanh một lượt, phát hiện những học sinh đó đều đã đi hết, trong cả hành lang chỉ còn lại hai người bọn họ, lúc này cô ta mới chậm rãi giơ tay lên muốn sờ mặt Chu Nam Dương. Động tác này khiến Chu Nam Dương giật mình kêu lên, anh ta hoảng hốt né tránh, nói hơi cà lăm: “Đừng… Đừng làm vậy, nếu như bị người ta nhìn thấy… Liễu Minh Hoa sửng sốt một lát, như là nghe thấy trò cười hài hước nhất thế gian: “Chu Nam Dương, anh đang nói gì thế? Tôi không nghe lầm chứ, anh bảo tôi đừng làm vậy? Sao bây giờ lại làm như mình là liệt nữ đồng trinh thế! Hôm đó người thoải mái trên giường là anh mà!” Chu Nam Dương nghe cô ta nói vậy, sắc ïi: “Cô đừng nói nữa, hôm ôi uống say thôi!” “Uống say? Nhưng người thật sự uống say vốn dĩ ngay cả cứng lên cũng không cứng nổi, loại rác rưởi chần chừ như anh thì đừng lấy rượu ra làm bia đỡ đạn!” Chu Nam Dương bị câu nói này của Liễu. Minh Hoa chặn nghẹn họng. Hôm đó, anh ta gặp áp lực rất lớn bởi vì chuyện hội giao lưu, cho nên anh ta đi vào quán rượu mượn rượu giải sầu. Anh ta thấy Liêu Minh Hoa chủ động lại gần bắt chuyện, hai người càng uống càng nhiều, anh ta m ờ.. Trên mặt Chu Nam Dương bỗng chốc xuất hiện vẻ xấu hổ giận dữ, hỏi: “Rốt cuộc cô muốn thế nào?” “Nếu như tôi nhớ không lầm, hình như bạn gái của anh là con gái của tổng giám đốc tập đoàn nào đó, có phải các người đã đính hôn rồi không?” “Cô rốt cuộc muốn làm gì?” Liễu Minh Hoa cười lạnh lùng, cô ta lấy điện thoại ra, ước lượng trong tay: “Anh còn nhớ tấm ảnh tôi gửi cho anh không?” Sao anh ta có thể không nhớ được, đêm hôm đó khi anh ta lăn giường cùng với Liễu Minh Hoa, anh ta hoàn toàn không ngờ răng, những cảnh đó đều bị cô ta quay video lại hết Sau này Liễu Minh Hoa còn gửi vài tấm quá quắt nhất trong đó cho anh ta. Vốn dĩ anh ta vẫn luôn lo sợ trong lòng, cho rằng cô ta sẽ đưa ra điều kiện gì, nhưng mà ai biết trước sau Liễu Minh Hoa cũng không có động tĩnh. Cho tới hôm nay ở cuộc thi biện luận, từ khi anh ta đối mặt với ánh mắt cao thâm khó dò của Liễu Minh Hoa, anh ta đã cảm thấy có gì đó là lạ, trong lòng lại càng lo sợ bất an. “Nếu như tôi nhớ không lầm, buổi sáng là cuộc thi biện luận, buổi chiều là biểu diễn văn nghệ và thi đấu y thuật đúng không?” “Sao cô lại biết?” “Đừng có gấp gáp, tôi muốn cậu làm một việc rất đơn giản..” Liễu Minh Hoa lặng lẽ tới gần, nói vài câu bên tai anh ta. Thế nhưng Chu Nam Dương vừa mới nghe xong, sắc mặt lập tức thay đổi: “Tôi tuyệt đối sẽ không giúp cô làm mấy chuyện thế này! Chuyện này thật sự là có thể lớn cũng có thể nhỏ, nói là chuyện nhỏ, đại học Lan Ly sẽ mất hết mặt mũi, nói là chuyện lớn, rất có thể sẽ gây chết người, tôi không thể làm như vậy được!” Liễu Minh Hoa không nhịn được lắc đầu, chậc chậc hai tiếng: “Ôi, đến lúc này rồi còn giả nhân giả nghĩa trước mặt tôi nữa à! Nói cứ như ban đầu người vô liêm sỉ, miệng đầy thô tục nằm trên giường tôi không phải anh vậy!” Liễu Minh Hoa tỏ vẻ cực kỳ khinh miệt, cô ta nở nụ cười lạnh lùng: “Con người của tôi không bao giờ thích miễn cưỡng người khá nếu anh đã không tình nguyện như th thì tôi cũng sẽ không cưỡng cầu, chẳng qua trong buổi chiều hôm nay, video trong tay tôi sẽ gửi đến điện thoại của bạn gái anh, còn đăng lên trang web trường đại học Lan Ly, anh cứ suy nghĩ thật kỹ đi!” Nói xong, Liễu Minh Hoa không chút do dự xoay người rời đi. Sắc mặt Chu Nam Dương trắng bệch, anh ta cứ đứng tại chỗ như thế, thậm chí không nói nổi một câu đầy đủ. Thấy Liễu Minh Hoa sắp biến mất trong tâm mắt của mình, anh ta đã rớt mồ hôi lạnh đầy đầu: “Tôi đồng ý! Tôi đồng ý với cô được chưa?” Khóe miệng nhếch lên một nụ cười như ý, Liễu Minh Hoa dừng bước, nghiêng đầu vô cùng quyến rũ nhìn Chu Nam Dương, nói: “Thế mới phải chứ!” Nói xong, cô ta lại đi đến trước mặt Chu Nam Dương lần nữa, trên mặt mang nụ cười mập mờ, ngón tay trượt từ lồng ngực của anh ta xuống dưới. Chu Nam Dương giật nảy mình, vội vàng lui về sau “Ha ha…” Liễu Minh Hoa bật cười vô cùng mập mờ, vừa nãy khi cô ta đang sờ anh ta, cô ta rố ràng đã cảm nhận được hô hấp của anh ta dân dân gấp rút. Đàn ông chính là đàn ông, đúng là quá đê tiện, cho dù bị người ta uy hiếp như thế, nhưng chỉ thoáng trêu chọc một chút vẫn có phản ứng. Mặc dù Chu Nam Dương có bạn gái, nhưng mà hai người vốn dĩ cũng chưa làm đến một bước cuối cùng. Cho nên, lần đầu tiên của anh ta đã bị Liễu Minh Hoa lấy mất Hơn nữa kỹ thuật về phương diện đó của Liễu Minh Hoa rất tốt, cô ta cũng vô cùng buông thả, dẫn dắt anh ta thả ra toàn bộ thú tính nguyên thủy nhất trong thân thể. Đêm hôm đó, anh ta cũng nhẹ nhàng vui vẻ lâm ly. Rất nhiều ngày sau, ngay cả nằm mơ anh ta cũng mơ thấy dáng vẻ cực kỳ phóng túng của Liễu Minh Hoa trong đêm hôm đó. “Chu Nam Dương, thật ra cô cũng có phần thích tôi đúng không? Không đúng không đúng! Tôi nói sai rồi, phải nói là, cô cũng rất thích lên giường với tôi đúng không?” “Được rồi, chỉ cần anh làm tốt chuyện này, tôi vẫn có thể làm với anh. Dù sao xem biểu hiện của anh hôm đó, chắc hẳn anh với cô bạn gái nhỏ thuần khiết của anh còn chưa làm mấy chuyện này phải không? Mỗi lần đều ôm cô ta mà lại không dám đụng vào cô ta, anh chịu được thật à?” Chu Nam Dương bị mấy câu nói của Liễu Minh Hoa trêu chọc cho một ngọn lửa rực cháy trong thân thể, anh ta rất do dự, hỏi: “Cô… Cô đồng ý đi cùng tôi thật à2” Liễu Minh Hoa nở một nụ cười mập mờ, trực tiếp căn đầu ngón tay của anh ta. Cảm giác này hoàn toàn khiến cho Chu Nam Dương điên cuồng, hốc mắt anh ta đã sắp đỏ lên. “Tôi không có bạn trai, nhưng tôi cũng có nhu cầu, hơn nữa tôi cảm thấy anh dùng cũng rất tốt, tôi cũng thích thể lực dùng mãi không. hết của anh, tôi cam đoan, chỉ cần anh thay tôi làm chuyện này xong, tôi sẽ cùng anh điên cuồng một đêm, thế nào?” “Chỉ có một đêm thôi à?” “Vậy phải xem một đêm đó anh biểu hiện như thế nào nữa!” Nói xong lời này, cô †a xoay người lắc mông bỏ đi. Chu Nam Dương đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm vòng eo chậm rãi đong đưa của Liễu Minh Hoa, nhìn đến mức lửa cháy đầy người, cuối cùng phải vọt vào nhà vệ sinh, xối nước lạnh lên đầu mới coi như xong. Cuộc thi buổi chiều đúng giờ bắt đầu, phần đầu là lý luận, phần thứ hai dĩ nhiên là thực tiên Phần hai là biểu diễn thi đấu thực tiễn. Trên sàn thi đấu có năm đề tài cho hai đội rút thăm, ngẫu nhiên rút được đoạn nào thì biểu diễn đoạn đó. Bên biểu diễn trước là đại học Edinburgh, bọn họ rất may mắn rút được « Kiêu hãnh và định kiến ». Khẩu ngữ tiếng Anh nồng đậm mà thuần phác cộng với khí chất phương Tây mà bọn họ đã có sẵn, cũng xem như biểu diễn vở kịch này khá tốt. Vốn dĩ Smith Phạm vẫn còn mấy phần thấp thỏm, nhưng khi ông ta nhìn thấy đội đại học Lan Ly rút thăm trúng « Romeo và.Juliet », không hiểu sao ông tại lại thở dài nhẹ nhõm. Xem ra, quả thực là ngay cả ông trời cũng đang giúp ông ta! Trên mặt Smith Phạm rốt cuộc hiện lên nụ cười đắc ý: Coi như bọn họ không may mản, vậy mà lại rút trúng kịch phương Tây! Cho dù bọn họ biểu diễn tốt, nhưng dù sao vẫn sẽ thiếu một số nguyên tố của phương Tây, e rắng trận đấu này bọn ông sẽ thẳng chắc! Phần biểu diễn đương nhiên là giao cho Lâm Thúy Vân. Khi tiếng nhạc vang lên, tấm màn trên sân khấu bị kéo ra, bóng dáng yểu điệu mảnh khảnh của Lâm Thúy Vân chậm rãi xuất hiện trước mắt mọi người. “Romeo!” Một tiếng gọi khẽ khàng biểu đạt rất tỉnh tế sự hồi hộp và hưng phấn của một thiếu nữ mới biết yêu. Mặc dù tướng mạo của Lâm Thúy Vân rất giàu vẻ đẹp phương Đông, nhưng khi mặc chiếc đầm cổ châu Âu lại không hề thiếu sự hài hòa, ngược lại có xinh đẹp theo một kiểu khác. Hầu Thiên Thành đóng vai Romeo, dáng người anh ấy cao gầy, anh tuấn tiêu sái, hai người chỉ đứng đó thôi đã trông rất xứng đôi, là hình mẫu cho cụm từ “Cảnh đẹp ý vui”. Màn biểu diễn trên sân khấu vẫn còn tiếp tục, người xem cũng xem cực kỳ mê mẩn. Chẳng qua vào lúc này, một người đàn ông ngồi trong góc hẻo lánh bên phía đại học Lan Ly lại nhíu mày thật chặt. Anh ta cực kỳ không vui đẩy mắt kính trên sống mũi lên, thấu kính ngăn cách sự lạnh lẽo tràn ngập trong đôi mắt anh ta. Chẳng qua đôi môi mím thành một đường thẳng tắp lại tỏ rõ tâm trạng của anh ta bây giờ. Chỗ ngồi kế bên có một tiếng cười nhạo lạnh nhạt vang lên: “Anh Lục, có phải anh đã quên sau này người phụ nữ của anh sẽ làm trong ngành gì rồi à?” Người nói lời này không phải ai khác, chính là Lệ Hữu Tuấn. Anh phát hiện từ khi Lâm Thúy Vân thâm tình gọi Romeo, người đàn ông ngồi cạnh anh toàn thân trên dưới đều bốc lên khí lạnh vèo vèo, mùi dấm phải nói là dày đặc vô cùng Lục Mặc Thâm cực kỳ không vui, nhưng mà ánh mắt của anh ta lại chăm chú đi theo. Lâm Thúy Vân đứng trên sân khấu Bởi vì ngay một giây đồng hồ trước, cô gái đanh đá đó lại ôm cái tên Romeo gì kia! Cô ấy rúc vào trong ngực anh ấy, cảm xúc trên mặt cũng hạnh phúc vui vẻ giống y như khi cô ấy dựa vào trong ngực mình! Mặc dù lúc thường Lục Mặc Thâm rất tỉnh táo và lạnh nhạt, nhưng mà mỗi lần chỉ cần thấy Lâm Thúy Vân hơi thân thiết với những người đàn ông khác, anh ta đều có thể tức đến mức nổi khùng ngay tại chỗ, huống chỉ… Chẳng qua chỉ là một màn kịch mà thôi vậy mà Lâm Thúy Vân lại lộ ra vẻ mặt chân tình như thế, có phải cô ấy lại ngứa da rồi không?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]