Chương trước
Chương sau
Đêm qua Lệ Hạo Nhân vừa thức suốt đêm, lúc này mới nhắm mắt lại còn chưa tới nửa tiếng đã bị đánh thức, càng nghẹn một bụng lửa: “Đại ca, đêm qua em thức suốt đêm đấy, có thế tha cho em hay không?”
“Còn chín phút năm mươi giây.”
Lệ Hạo Nhân quả thực sắp nổ tung: “Anh hai, con mẹ nó anh có thể để Lục Anh Khoa trở về được không? Anh trừng phạt anh ta chỗ nào, con mẹ nó anh đây là trừng phạt em đấy!”
“Chín phút hai mươi giây”
“Em con mẹ nó… Được được được, em đứng lên còn không được sao?”
Lệ Hạo Nhân vô cùng tức giận bò dậy, trợn tròn mắt, bên trong hiện đầy tơ máu.
Cậu ta gãi cái đầu ổ gà của mình, dáng vẻ hận không thể giết người tại chỗ.
Lúc chờ cậu ta chạy tới phòng làm việc bên cạnh, nhân viên bên trong thiếu chút nữa trực tiếp bị dáng vẻ của anh dọa sợ: “Lập tức gọi Hoa Đông tới, tôi không được sống yên ổn, cậu ta cũng đừng mong có được ngày lành!”
Cùng lúc đó, trợ lý Lâm đi ra từ phòng họp bên kia, anh ta rất nhạy bén đánh hơi được cảm xúc của Boss dường như có chút không ổn: “Boss, hội nghị quản lý cấp cao còn muốn tiếp tục không?”
Lệ Hữu Tuấn thậm chí cũng không quay đầu lại: “Để tự bọn nó tổ chức đi”
Nói xong lời này, anh liên xoay người rảo bước rời đi.
Mà phía bên kia, Tô Kim Thư đi được một đoạn dài lúc tài đột nhiên nhớ ra, mình còn chưa gọi lại cho Lệ Hữu Tuấn.
Cô gần như theo bản năng đi tìm điện thoại, lúc này mới nhớ điện thoại của mình đã bị tên thần kinh Asius đoạt đi.
Cô vội vã vào một cửa hàng nhỏ, mượn một điện thoại gọi điện cho Lệ Hữu Tuấn.
Thế nhưng điện thoại vang lên đã lâu cũng không có dấu hiệu kết nối.
Tô Kim Thư lại gọi lần nữa, vẫn không ai nghe.
Không còn cách nào khác, cô không thể làm gì khác hơn là đón xe đi về biệt thự bên kia.
Cô biết s n thoại của Lệ Hữu Tuấn là số riêng, vốn dĩ sẽ không nhận số lạ, chờ tới lúc cô về nhà lại dùng trong điện thoại riêng gọi đi Chín phút sau khi Lệ Hữu Tuấn gọi điện cho Lệ Hạo Nhân, Lệ Hạo Nhân gọi lại một cuộc cho anh.
“Nói”
“Tín hiệu điện thoại của chị dâu nhỏ biến mất từ cửa nhà của hiệu trưởng Lý, hiện tại để chế độ tắt máy, cho nên không có cách nào tìm xem điện thoại của chị ấy ở đâu.”
“Vậy anh cần em có ích lợi gì?”
“Anh hai, anh phải kiên nhãn chút nghe em nói hết lời đất Tuy rằng chúng ta không theo dõi được vị trí điện thoại của chị ấy, nhưng em đã xâm nhập vào camera cửa nhà của hiệu trưởng Lý, đã tra được sau khi chị ấy đi ra từ nhà họ Lý từng chạm mặt ai.”
“Người ở đâu?”
Giọng nói của Lệ Hữu Tuấn rất lạnh, lúc này anh đang lái xe, toàn bộ bên trong buồng xe giống như bị đóng băng vậy.
Đầu bên kia điện thoại, ngón trỏ Lệ Hạo Nhân nhanh chóng gõ trên bàn phím, cặp mắt hồ ly cũng nhìn chảm chảm vào màn hình của máy vi tính trước mắt.
Ở trước mặt cậu ta, toàn bộ mặt tường là một màn hình lớn.
Đầu ngón tay cậu ta tung bay, kèm theo cửa sổ liên tục được kéo ra và thu nhỏ, rất nhanh đã khóa được một bóng người cao lớn khôi ngô.
Ánh mắt của Hoa Đông lập tức sáng ngời “Tìm được Lệ Hạo Nhân liếc mắt nhìn màn hình: “Anh hai, em lập tức gửi ảnh chụp và định vị của người kia cho anh”
Lệ Hữu Tuấn vô cùng lạnh lùng cúp điện thoại, mấy giây sau điện thoại lại rung lên một cái.
Anh nhẹ nhàng chạm một cái lên màn hình điều khiển trung tâm của chiếc xe, rất nhanh hình ảnh của người đàn ông đã hiện lên, phía trên còn có địa chỉ của anh ta.
Ánh mắt Lệ Hữu Tuấn lạnh lùng, trực tiếp đánh tay lái, chân ga đạp xuống phía dưới.
Mà bên kia, sau khi Asius rời khỏi bên hiệu trưởng Lý, lại đi thẳng tới đại học Lan Ly.
Bạch Lạc có một câu châm ngôn là “Biết người biết ta, mới có thể bách chiến bách thắng”
Anh ta nhất định phải đi dạo trong trường học mới có thể biết trình độ của toàn Lan Ly rốt cuộc đạt tới đẳng cấp nào.
Thực ra Smith Phạm đã từng nói với anh †a, anh ta và George là hai học sinh ưu tú nhất của ông ấy, chỉ cần hai người bọn họ phát huy được trình độ như bình thường là được rồi.
Không nói tới George, chỉ gọi anh ta, dù sao anh †a đã từng thể hiện tài năng của mình trong các bộ phim lớn của Hollywood, cho dù là ở nước M cũng có không ít người hâm mộ.
Asius cứ như vậy đi không mục đích trong sân trường đại học Lan Ly, bất tri bất giác liền đi tới nơi tập luyện hàng ngày của câu lạc bộ kịch.
Vốn dĩ anh ta định tới xem một chút kỹ năng của những học sinh khoa biểu diễn đại học Lan Ly, nhưng ai biết anh ta vừa mới tới gần cửa sau, chợt nghe thấy âm thanh tranh chấp truyền tới từ phòng thay quần áo bên kia Bởi vì cãi nhau chính là hai người phụ nữ, cho nên anh ta cũng không có quá để ý.
Thế nhưng ngay lúc anh ta chuẩn bị xoay người, đột nhiên nghe thấy tên của Tô Kim Thư.
Ánh mắt của anh ta hơi lóe lên, dưới sự sai khiến của lòng hiếu kỳ, Asius không khống chế được bước đi của mình, men theo thanh âm đi tới.
Khi anh ta nhẹ nhàng vén rèm cửa, mơ hồ có thể thấy ở chỗ thay quần không ai để ý trong góc phòng, có hai người đang xô đẩy nhau.
Tuy rằng không thấy rõ lắm tướng mạo, thế nhưng vị trí anh ta đang đứng cũng đã có thế nghe được âm thanh rất rõ ràng.
“Liễu Minh Hoa, giao thứ trong tay cô ra đây!”
Một cô gái vô cùng cao gầy chặn lối đi của Liễu Minh Hoa.
Lúc này Liễu Minh Hoa đang giấu hai tay phía sau lưng, vẻ mặt vô cùng quỷ dị, Cô ta ngẩng đầu nhìn cô gái cao gầy trước mặt: “Lâm Thúy Vân, đây là đồ của tôi, tôi có quyền quyết định có muốn giao cho cô hay không! Cô tránh ra, hiện tại tôi phải đi, cô không có tư cách ngăn cản tôi!”
Không sai, đang nổi lên tranh chấp bên trong phòng thay quần áo không phải ai khác, chính là Liễu Minh Hoa và Lâm Thúy Vân.
Tính tình Lâm Thúy Vân từ trước đến nay cũng không tốt lắm, hơn nữa cô cao hơn Liễu Minh Hoa hơn nửa cái đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, nét mặt càng hung thần ác sát, rất dễ tạo nên một cảm giác áp bách mạnh mẽ.
Lúc này, Lâm Thúy Vân có chút khoa trương móc móc lỗ tai của mình, thậm chí cho là mình có nghe lầm hay không: “Liễu Minh Hoa, đừng cố ra vẻ trước mặt tôi! Nếu như thứ trên tay cô thật sự là đồ của mình, tôi sẽ tuyệt đối không bao giờ đụng vào, dù sao tôi sợ đụng vào sẽ làm ô uế tay của mình, cảm ơn!”
“Nếu như vậy, vậy làm phiền cô tránh rai”
“Muốn tôi tránh ra đương nhiên không thành vấn đề! Giao thứ không thuộc về mình trên tay cô ra đây, tôi đương nhiên sẽ tránh ra”
Liễu Minh Hoa căn chặt răng, cứ như vậy trừng mắt Lâm Thúy Vân, ánh mắt vốn dĩ có chút sợ sệt đột nhiên trở nên âm độc: “Lâm Thúy Vân, cô coi Tô Kim Thư là bạn thân nhất, thế nhưng cô ta có coi cô là bạn không?”
“Hiện tại người của Lan Ly đều biết hiệu trưởng Lý nhận cô ta làm học trò, cô ta có thể lên như diều gặp gió, sao lại không muốn giúp cô một tay?”
“Người khác không biết cơ thể hiện tại của cô là tình trạng gì, lẽ nào cô và tôi không rõ ràng sao? Cô ta đã như thế rồi còn mạnh mẽ chiếm lấy vị trí học trò của hiệu trưởng Lý không tha, vì sao chưa từng nghĩ tới cô?”
Lúc Liễu Minh Hoa nói xong lời này, phát hiện vẻ mặt Lâm Thúy Vân rõ ràng thay đổi mấy lần €ô ta cho rằng Lâm Thúy Vân bị mình thuyết phục, vì vậy lại tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa: “Trước đây lúc tôi và Tô Kim Thư vẫn là bạn bè, tôi đã phát hiện cô ta thật sự là quá ích kỷ”
“Dù cho có việc tốt gì, cô ta vĩnh viễn sẽ chỉ biết nghĩ tới mình, dù cho là đồ mình không cần, cô ta cũng muốn chiếm lấy, căn bản là không nỡ nhường cho người khác. Cô đối tốt với cô ta, nói không chừng người ta căn bản coi như không có việc gì!”
Nói đến đây, Liễu Minh Hoa lấy túi văn kiện giấu sau lưng mình ra: “Mấy thứ này, chỉ vài phút là có thể khiến cho Tô Kim Thư thân bại danh liệt, chỉ cần cô ta thân bại danh liệt, cô là bạn thân nhất của cô ta, muốn lợi dùng gì, việc này không phải là tùy cô sao?”
“Cô cũng không cần lo lắng tức giận, tôi càng không cần cô hợp tác với tôi. Cô chỉ cần coi như không thấy cảnh tượng vừa rồi là được, thế nào?”
Lúc Lâm Thúy Vân nghe hết những lời này, nhìn Liễu Minh Hoa giống như đang nhìn quái vật.
Một lúc lâu sau, cô mới không nhịn được cúi đầu nở nụ cười.
Nụ cười của cô khiến da đầu Liễu Minh Hoa tê dại: “Lâm Thúy Vân, rốt cuộc cô đang cười cái gì?”
Lâm Thúy Vân đưa tay lau nước mắt sắp bật cười: “Cô hỏi tôi… Tôi đang cười cái gì?
Đương nhiên là tôi đang cười cô rồi! Tôi cười cô trong lòng đen tối không gì sánh được còn chưa tính, tưởng tượng tất cả mọi người đều hèn mọn, hạ lưu mà đen tối như cô vậy!”
Lúc nói xong lời này, khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Thúy Vân lập tức nghiêm túc.
Cô từng bước từng bước tới gần về phía Liễu Minh Hoa, toàn thân đều toát ra vẻ lạnh lùng cực độ: “Tôi nói cho cô biết, lúc tôi biết Kim Thư, không biết cô còn đang ở góc nào đâu! Muốn chia rẽ mối quan hệ giữa hai người chúng ta, chỉ sợ đời này là không có cửa đâu!
Không bằng tốt nhất cô tu luyện một chú: nhìn xem kiếp sau còn có cơ hội hay không”
Sau khi nghe xong lời này, Liễu Minh Hoa đã sốc đến mức không thể sốc hơn, cô ta quá sợ hãi: “Lâm Thúy Vân, lẽ nào cô thực sự không đố kị với cô ta một chút nào sao?
Nhà cô ta thê thảm như vậy, vốn nên không có gì cả, thế nhưng lại được đàn ông ưu tú như vậy thích, ngay cả anh Khải biết rất rõ ràng cô ta đã có đàn ông mà vẫn nhớ mãi không quên cô ta, loại tiện nhân không biết xấu hổ này… A!”
Liễu Minh Hoa còn chưa chửi bới hết, đột nhiên có một tiếng bạt tai giòn giã vang lên.
Mặt cô ta nghiêng đi, chỉ cảm thấy sự đau rát nóng bừng đột nhiên truyền đến trên mặt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.