Chương trước
Chương sau
Lệ Hữu Tuấn đưa cánh tay ra sờ sờ bên cạnh trong vô thức nhưng lại không có ai cả.
Tô Kim Thư đâu?
Lệ Hữu Tuấn vội vàng ngồi dậy và lật tấm chăn lên “Tách” một tiếng, ánh đèn trong phòng ngủ được bật sáng lên.
Tô Kim Thư không có ở bên cạnh.
Vừa nhớ đến thái độ của Tô Kim Thư đối với mình lúc chiều thì thần kinh Lệ Hữu Tuấn đã bắt đầu trở nên căng thắng lên.
Anh bước xuống giường, cả người cảm thấy khó chịu vô cùng và xông ra bên ngoài.
Lúc này, trong đầu anh dường như lướt qua hàng ngàn cái suy nghĩ vấn vơ.
Tô Kim Thư chắc không phải lại bỏ nhà ra đi giống lần trước chứ?
Lúc nấy khi anh thức dậy có nhìn lướt qua cái đồng hồ treo trên tường thì phát hiện đã là một giờ sáng rồi.
Bây giờ cô còn có thể đi đâu được chứ?
Đến nhà Lâm Thúy Vân hay là đến tìm Nhan Thế Khải rồi?
Vừa nghĩ đến đây, Lệ Hữu Tuấn chỉ cảm thấy trong lòng mình đang khó chịu vô cùng, anh lao đi những mũi tên về phía hành lang.
Vừa mới đi ra đến khúc quanh ở cầu thang thì đột nhiên nghe thấy phía dưới lầu vang lên những âm thanh xì xâm nhỏ.
Lệ Hữu Tuấn dừng bước chân của mình lại và phát đang sáng đèn.
Những âm thanh thỏ thẻ và tiếng động hình như cũng được truyền đến từ phía đó.
Lệ Hữu Tuấn bởi vì vội vã nên không kịp đi giày, cứ thế từng bước từng bước đi xuống lầu.
Ở phía bàn ăn anh nhìn thấy một hình bóng cô đơn của ai đó.
Bóng lưng trước mặt mình khá quen thuộc, không phải Tô Kim Thư thì còn ai chứ?
Con tim đang lo lắng thấp thỏm ban nãy cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.
Nhưng rất nhanh chóng lại hiện lại một nghỉ vấn khác, bây giờ đang là nửa khuya cô phòng khách dưới lầu một ấy ngồi đây làm gì chứ?
Lệ Hữu Tuấn tiến lên phía trước một rất nhiều sự nghỉ vấn.
Khi anh đi về phía cô còn cách một khoảng không xa thì Tô Kim Thư đột nhiên bắt đầu ho một cách sặc sụa.
“Khu khụ khu…”
Khuôn mặt Lệ Hữu Tuấn biến sắc và nhanh chóng chạy qua đó “Em sao thế?”
Tô Kim Thư đột nhiên bị sự xuất hiện đột ngột của anh dọa cho một phen, ngụm sữa tươi vừa uống vào đột nhiên sặc một cái trực tiếp phun hết về phía Lệ Hữu Tuấn Lệ Hữu Tuấn cũng không hề né tránh má cứ thế đứng đó để mặc cho Tô Kim Thư phun ướt đãm hết khuôn ngực của anh.
“Khụ khụ..”
Tô Kim Thư khó khăn lắm mới bình tĩnh lại: “Anh…anh đêm hôm khuya khoắt tự nhiên lại đứng sau lưng người ta làm gì thế? Anh có biết như thế sẽ dọa chết người không hả?”
Trái tim bé nhỏ của cô tới bây giờ vẫn còn đang đập thình thịch liên hồi lên đây!
Lệ Hữu Tuấn chau mày lại, ánh mắt lướt qua cái bàn trước mặt Tô Kim Thư.
Trên bàn đang ở một bát mì tương đen còn nóng hổi, kế bên còn có một đĩa trái cây được gọt sẵn, bên cạnh bàn tay được đặt một ly sữa tươi vừa uống xong Dường như nhận ra ánh mắt của Lệ Hữu Tuấn nên khuôn mặt Tô Kim Thư đột nhiên đỏ bừng đi.
Cô có chút ngượng ngùng cao giọng nói: “Không phải em muốn ăn đâu, là con gái của anh đói đấy”
Lúc này Lệ Hữu Tuấn mới nhớ ra trước đó khi anh bế cô lên lầu thì hình như cô vẫn còn chưa ăn cơm tối nữa.
Lâm Mộc sau khi nấu cơm xong xuôi có lên gọi họ xuống ăn nhưng phát hiện họ đã ngủ rồi nên không đánh thức họ dậy.
Bà bầu Tô Kim Thư tới nửa đêm bị cơn đói đánh thức, vì vậy đã một mình lén lén mò xuống lầu tìm thức ăn.
Lệ Hữu Tuấn cúi đầu nhìn bộ dạng khờ khạo của cô rồi kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô, anh giúp cô lau đi vết nước sốt dính bên khóe miệng, sau đó dùng đầu lưỡi của mình nhẹ nhàng giúp cô liếm sạch sẽ: “Cuối cùng cũng chịu nói chuyện với anh rồi sao?
Hành động tình tứ của anh khiến hai tai của Tô Kim Thư đỏ ửng lên, cô ngượng ngùng quay mặt đi nơi khác.
Chết tiệt! Trước đó mình rõ ràng đang giận anh ấy mà, thế mà vừa rồi bị dọa cho một phen sao đột nhiên lại quên mất cơ chứ?
Ánh mắt Tô Kim Thư hơi chuyển động một cái, cô muốn đánh trống lảng nhưng vừa quay đầu qua đã nhìn thấy vết sữa tươi bị bám bẩn phía trước ngực anh nên cô đã lấy hai tờ khăn giấy chuyên cho anh: “Lau sạch đi! Dơ bẩn chết đi được!”
Lệ Hữu Tuấn nhìn cô: “Em lau giúp anh đi.”
Tô Kim Thư tức giận trực tiếp rút tay lại nhưng động tác của cô đã chậm một chút.
Khi đó cánh tay của cô đã bị Lệ Hữu Tuấn nắm chặt lấy.
Anh nắm lấy tay cô rồi trực tiếp lau chùi phía trước ngực mình: “Là em làm dơ đấy, em phải chịu trách nhiệm với anh đó!”
Chịu trách nhiệm cái gí chứ, tên khốn này cố tình ăn nói một cái mờ ám mà Tô Kim Thư vốn muốn vùng vẫy rút cánh tay về nhưng Lệ Hữu Tuấn lại không cho cô làm thế, thế là hai người cứ thế giống như kéo cưa vậy, vết vấy bẩn trước ngực cũng được lau chùi khá sạch sẽ rồi.
Khuôn mặt của Tô Kim Thư đã hoàn toàn đỏ ửng lên, cô thừa cơ hội rút cánh tay về: “Cái đó…Em ăn no rồi, em đi lên lầu đây”
Cô vừa chuẩn bị đứng dậy thì đột nhiên cảm thấy phần dưới eo của mình trở nên nặng nề, sau đó cả người bỗng bị nhấc lên khỏi mặt đất.
Ngay sau đó, cả người cô đã yên vị trên bắp đùi săn chắc của Lệ Hữu Tuấn rồi.
“Lệ Hữu Tuấn, anh đang làm cái gì vậy?
Anh mau buông em rai”
Lệ Hữu Tuấn ôm chầm lấy cô rồi tựa đầu vào vai cô, ngửi ngửi mùi hương quen thuộc trên người cô: “Không được giận nữa, biết không?”
Tô Kim Thư nhìn cái đâu đen láy đang tựa lên vai mình má có chút bất lực thở dài một cái.
Nếu đổi lại là trước đây khi mình năm bên cạnh Lệ Hữu Tuấn, chỉ một cử động khẽ thôi anh cũng sẽ lập tức thức dậy.
Nhưng hôm nay anh lại mệt mỏi đến mức ngủ rất say, cho đến khi Tô Kim Thư thức dậy vẫn có thể nhìn thấy quầng thâm mắt màu tím bầm dưới mắt anh.
Gần đây bởi vì chuyện của công ty mới và chuyện của Tập đoàn u Thị chắc anh cũng cảm thấy rất mệt mỏi rồi!
Vừa nghĩ đến điều này, trong lòng cô đột nhiên cảm thấy có chút đau lòng nên không hề vùng vẫy nữa.
Một lúc sau cô mới mở miệng nói: “Anh có đói không?”
Cô nhớ hình như tên này sau khi bế cô lên thì luôn ở bên cạnh cô nên cũng chưa ăn cơn tối.
Lệ Hữu Tuấn tựa đầu vào vai cô và trả lời một cách yếu ớt: “Ừ”
Tô Kim Thư khẽ đẩy anh ra: “Đứng dậy nào, em đi nấu cho anh một bát mì.”
Trong lòng Lệ Hữu Tuấn cảm thấy rất ấm áp nhưng vẫn không chịu ngẩng đầu lên: “Hãy để anh ôm em thêm chút nữa”
Tô Kim Thư không cử động nữa mà ngồi yên lặng để mặc anh tựa vào người.
Không biết bao lâu trôi qua cô mới cảm thấy có chút khó chịu mà cử động cơ thể của mình: “Em muốn đứng dậy rồi”
Lúc này Lệ Hữu Tuấn mới buông cô ta và quay đầu qua nhìn bát mì trên bàn đã bị cô ăn gần hết sạch: “Em còn đói bụng không?”
Tô Kim Thư khuôn mặt đỏ bừng, những món trên bàn đã bị cô ăn gần hết Cũng không biết vì sao từ khi cái thai được ba tháng thì khẩu vị của cô hình như đột nhiên được khai phá, cho dù ăn món gì cũng đều cảm thấy rất ngon miệng.
Nói một cách chính xác thì sau khi ăn hết những trên bàn cô cũng chỉ mới no khoảng sáu phần thôi Thật ra cô vẫn có thể ăn thêm nữa nhưng ở trước mặt Lệ Hữu Tuấn cô không muốn bị anh chê bai.
Vì thế nên cô vội vàng lắc đầu: “Không cần nữa đâu, em không phải là con lợn”
Lệ Hữu Tuấn nhìn thấy bộ dạng do dự vừa rồi của cô nên cười nói: “Nào, đến đây giúp anh”
Cứ thế Tô Kim Thư bị anh kéo vào trong nhà bếp.
Miệng thì nói là giúp đỡ nhưng thật ra là giúp anh đeo tạp đề rồi đứng ở trước cửa nhìn anh làm thôi.
Bận rộn khoảng mười mấy phút, anh giống như nhà ảo thuật bưng lên cho cô một bát mì lạnh trông hết sức ngon miệng.
Ngoài ra anh còn chiên một đĩa trứng gà thịt xông khói kèm theo một đĩa rau xanh nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.