“Sao lại thế này? Sắp được hơn bốn tháng rồi mà sao vẫn còn có thể nôn nghén?” Sau khi rửa mặt, Tô Kim Thư mới cảm giác khá hơn: “Mình cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thật ra theo lý mà nói, qua ba tháng đầu sẽ không nôn nữa. Nhưng mà vừa rồi đột nhiên cảm thấy hơi buồn nôn” “Như vậy không được, sảc mặt cậu quá khó coi, đợi lát nữa mình liền gọi điện thoại cho nam thần để anh ấy đến đây đón cậu về nghỉ ngơi” “Nhưng mà, tiết học của viện trưởng Vương… “Cậu cứ yên tâm đi, bên viện trưởng ‘Vương mình sẽ xin phép giúp cậu, không phải lúc nãy mình nói cậu bị thương sao? Ông ấy cũng biết, hản là không có vấn đề gì đâu” Lúc này Tô Kim Thư cũng cảm thấy trong bụng nóng ran, vô cùng khó chịu. Cô cũng lo lắng bản thân cố chấp sẽ làm ảnh hưởng đến cục cưng ở trong bụng, chỉ đành gật đầu: “Vậy được rồi.’ Thúy Vân dìu cô ra cửa rồi lập tức gọi điện thoại cho Lệ Hữu Tuấn Nhưng các cô không biết khi các cô ra khỏi nhà vệ sinh, một cái cửa ngăn nhỏ ở bên cạnh đã bị một người tử bên trong đẩy ra. Liễu Minh Hoa vẻ mặt kỳ dị đi ra, vừa nấy cô ta thấy hai người Lâm Thúy Vân và Tô Kim Thư đi vệ sinh liền đi vào trước. Nhưng như thế nào cũng không ngờ được, lúc này đây lại để cô ta nghe được tin bát quái có tính chấn động như thế, nữ sinh còn đi học lại mang thai! Xem ra ông trời vẫn rất công bằng, trước kia Tô Kim Thư đã phá hỏng lễ đính hôn của cô ta và Nhan Thế Khải. Thế nên Nhan Thế Khải mới lạnh nhạt với cô ta, thậm chí còn đã tới tình trạng như trốn rắn rết. Bây giờ là một tháng trước kỳ thi cuối kỳ cô lại để cho cô ta quơ được một cái nhược. điểm lớn như thế. Đây là thiên đạo luân hồi, ác giả ác báo chăng? Liễu Minh Hoa cười lạnh, nhanh chóng lấy di động ra Cô ta nhìn lướt qua ghi âm điện thoại rồi nhẹ nhàng click một cái, bên trong lập tức truyền ra cuộc đối thoại vừa rồi của Tô Kim Thư và Lâm Thúy Vân. Chỉ cần là người quen biết hai người thì vừa nghe đã có thể nhận ra đây là giọng của bọn họ. Bằng chứng lần này vững vàng như núi, cho dù Tô Kim Thư có muốn chối bỏ cũng không thể được! Liễu Minh Hoa đi đến cổng trường, cô ta suy nghĩ một hồi rồi dứt khoát gọi một chiếc xe đi đến bệnh viện trung tâm thành phố Ninh Lâm. Nửa tiếng sau, lúc cô ta đi ra khỏi bệnh viện trung tâm, trong tay có thêm một túi văn kiện Mà trên khuôn mặt kia lộ ra nụ cười của người chiến thẳng. Cô ta gọi xe trực tiếp đi đến dưới lầu tập đoàn Nhan Thị. Lúc này Nhan Thế Khải hẳn là sắp ra ngoài ăn cơm rồi. Kể từ sau khi xảy ra gièm pha, Nhan Thế Khải chán nản bỏ công việc bác sĩ ở Bệnh viện trung tâm rồi trở về nhà họ Nghiêm để tiếp nhận vị trí giám đốc của tập đoàn Nhan Thị. Anh ấy vốn là người rất quy tắc, mỗi sáng chín giờ đến, mười một giờ rưỡi sẽ đúng giò xuất hiện ở nhà hàng đối diện tòa nhà để ăn cơm trưa. Nghỉ trưa đến tầm ba giờ, sáu giờ chiều tan làm, có khi thỉnh thoảng cũng phải tăng ca. Liễu Minh Hoa ngày thường ngoại trừ đi làm thì ngày nào cũng sẽ canh ở cửa tòa nhà tập đoàn Nhan Thị, đôi mắt mong ngóng Nhan Thế Khải có thể xuất hiện, tưởng như là biến thành một tên biến thái chuyên rình trộm. Không phải cô ta không muốn tiến đến bắt chuyện nhưng mỗi lần Nhan Thế Khải nhìn thấy cô ta thì sẽ trốn như trốn rắn rết. Cô ta căn bản không có cách nào đối mặt với anh chứ đừng nói làm sao giải thích hiểu lầm lúc trước. Nhưng tình cảnh lần này không giống. Rất nhanh đã đến mười một giỡ rưỡi, Nhan Thế Khải quả nhiên từ trong tòa nhà bước ra. Khi anh bước tới cửa sẽ vô thức nhìn lên quảng cáo trên tòa nhà văn phòng đối diện. Tuy rằng đã được phát sóng nhưng dự vị của nó vẫn còn, phía trên quảng cáo có tên của đạo diễn và trợ lý, ở trên đó có thể nhìn thấy ba chữ “Tô Kim Thư”. Tấm quảng cáo khổng lồ này đã được treo ở tòa nhà văn phòng đối diện hơn một tháng nay, chưa từng thay đổi. Mỗi lần Nhan Thế Khải ra cửa sẽ luôn vô cùng nghiêm túc nhìn cái tên đó, tưởng như: làm vậy thì có thể gần với Tô Kim Thư hơn một chút. Liễu Minh Hoa biết anh nhất định đang nhìn Tô Kim Vân, vậy nên lần nào cũng ghen tị như điên. “Anh Khải!” Nhan Thế Khải đang xuất thần thì bỗng nghe được một giọng nói từ phía sau. Khi anh quay lại thì phát hiện Liễu Minh Hoa đang chạy về phía mình. Nhan Thế Khải cau mày rồi quay người định đi Liễu Minh Hoa nén hết toàn bộ sức lực liều mạng đuổi theo chắn trước mặt anh: “Anh Khải, anh nghe em nói một câu đã, sẽ không làm chậm trễ nhiều thời gian của anh đâu, được không?” Từ đầu đến cuối Nhan Thế Khải chưa từng thích Liễu Minh Hoa, sở dĩ lúc trước quyết định bên cạnh cô ta là bởi vì anh là đàn ông, nếu đã “có” với người ta thì nhất định phải chịu trách nhiệm. Sau khi biết Liễu Minh Hoa lừa gạt anh, anh đã rất tức giận, nhưng trong lòng lại có một tia mừng thầm và nhẹ nhõm. Dẫu sao thì anh đã có thể buông bỏ phần trách nhiệm không tồn tại này rồi. “Tôi cho rằng giữa chúng ta đã không còn điều gì để nói.” Sau khi Nhan Thế Khải lạnh lùng nói xong câu đó liền xoay người bỏ đi. Nhưng anh còn chưa kịp đi được vài bước. thì chợt nghe Liễu Minh Hoa ở phía sau hét lớn với anh: “Anh Khải, cho dù là chuyện có liên quan đến Tô Kim Thư, anh cũng sẽ không muốn nghe em nói một lời sao?” Bước chân Nhan Thế Khải đột nhiên dừng lại. Tô Kim Thư? Anh quay người lại. “Chuyện của cô ấy tự nhiên có Lệ Hữu Tuấn giải quyết, vốn dĩ không tới phiên tôi, cô cũng không cần phải báo với tôi.” Liễu Minh Hoa sốt ruột cần môi. Lần này cô ta tuyệt đối không thể lại buông tha cơ hội này được! Nếu bỏ lỡ, chỉ sợ sau này cô ta không còn cơ hội gặp anh nữa. “Nhưng mà anh Khải, chuyện này chính là vì Lệ Hữu Tuấn mà ra. Tô Kim Thư sắp phải thi cuối kỳ, nếu sau này chuyện bê bối mang thai của cô ấy bị phanh phui thì mọi thứ của cô ấy sẽ bị phá hủy” Liễu Minh Hoa lấy một hơi dùng tốc độ nhanh nhất nói hết toàn bộ chuyện đã trải qua: “Theo như em được biết, Lan Ly sẽ không quan tâm học viên trước khi nhập học có từng sinh con hay không, nhưng nếu đột nhiên mang thai khi còn đi học ở Lan Ly, đây là thách thức lớn nhất đối với quy chế giảng dạy của Lan Ly” “Dù sao hàng năm có nhiều người muốn vào như vậy, cô ấy chiếm vị trí của người khác nhưng lại không đồn hết sức lực vào trong học tập, ngược lại còn đi mang thai sinh con…’ “Đến lúc đó cho dù Lan Ly không xử lý cô ấy thì dư luận bên ngoài cũng tuyệt đối sẽ không chịu để yên” Liễu Minh Hoa thở hổn hển, căng thẳng nhìn bóng lưng của Nhan Thế Khải: Chẳng lẽ mình nói nhiều như thế mà anh vẫn không chịu để ý mình sao? Nhan Thế Khải đứng tại chỗ mấy giây, lúc này mới chợt xoay người lại, vẻ mặt khiếp sợ nhìn cô ta: “Cô nói cái gì?” Đôi mắt Liễu Minh Hoa lập tức sáng lên, cô ta vội vàng chạy đến trước mặt Nhan Thế Khải: “Anh Khải, cuối cùng anh cũng chịu nói chuyện với em rồi, em thật sự vui lắm, anh không biết mấy tháng qua em… Thế Khải trầm mặt: “Vừa rồi cô nói ¡ gì, Tô Kim Thư cô ấy làm sao?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]