Chương trước
Chương sau
Suốt buổi, đôi mắt của Tô Kim Thư đỏ hoe, cô nhìn Tô Duy Nam không chớp mắt, thậm chí còn còn chưa bao giờ rời mắt khỏi anh ấy.
Cho đến khi hai người họ bước tới cửa, cô nói với Lệ Hữu Tuấn một cách đáng thương: “Em muốn ở cùng anh trai”
Bước chân của Lệ Hữu Tuấn lập tức dừng lại, cúi đầu nhìn cô: “Thân phận hiện tại của anh ta là vị hôn phu của Âu Mỹ Lệ, em định lấy thân phận gì ở cạnh anh ta? Giọng nói của Lệ Hữu Tuấn vừa dứt, đột nhiên có tiếng giày cao gót giòn giã ở cuối hành lang.
Tô Kim Thư ngẩng đầu lên nhận ra Âu Mỹ Lệ, sau lưng cô ta còn có vài vệ sĩ áo đen cao lớn vạm vỡ đang tiến về phía cô.
Lệ Hữu Tuấn nhìn xuống cô gái nhỏ trong vòng tay của mình: “Ngoan, về nhà trước. Nếu em muốn gặp anh ta, tương lai còn có cơ hội”
Tô Kim Thư nước mắt lưng tròng, ánh mắt không nỡ nhìn Tô Duy Nam.
Cô thật sự có rất nhiều điều muốn nói với anh trai, nhưng bây giờ anh cô đến thân phận cũng không có, cô làm sao có thể tiếp cận anh? Tô Kim Thư để Lệ Hữu Tuấn bế như vậy bước vào thang máy.
Khi hai người họ đi ngang qua Âu Mỹ Lệ, khuôn mặt của Âu Mỹ Lệ lộ ra vẻ ngạc nhiên: “Cô Lệ làm sao vậy?”
Biểu cảm trên khuôn mặt của Lệ Hữu Tuấn rất lạnh nhạt: “Không có gì, chỉ là đi nhầm chỗ. Tôi đưa cô ấy về trước Âu Mỹ Lệ gật đầu, sau đó quay người đi thẳng vào căn phòng nơi Tô Duy Nam đang ở.
Cô ta không khỏi cau mày: “Dương Hải, sao anh lại đụng phải anh ta?”
Câu trả lời của Tô Duy Nam cũng khá mơ hồ: “Trùng hợp thôi”
Trùng hợp? Cho rằng cô ta bị mù à!
Cô ta vừa nhìn thất ánh mắt của vợ Lệ Hữu Tuấn, vẻ mặt không nỡ kia, rõ ràng là người tình cũ đã lâu không gặp, còn muốn ngụy biện? Dù cô và anh chỉ là hôn thê hữu danh vô thực, nhưng nhìn thấy cảnh này cô vẫn cảm thấy khó chịu.
Âu Mỹ Lệ cũng biết vị trí của mình, mối quan hệ giữa cô và Âu Dương Hải cũng chỉ là thỏa thuận.
Anh ta giành lại quyền quản lý của tập đoàn Âu thị cho mình, Âu thị giúp anh ta xây dựng lại đế chế kinh doanh của anh ta Cô thậm chí còn không đủ tư cách để ghen.
Âu Mỹ Lệ mỉm cười, quay đầu lại nhìn Phó Hoàng Lan – người đang run rẩy ở bên cạnh: “Vậy cho hỏi, vị này là ai?”
Ánh mắt Tô Duy Nam âm u, mở nụ cười vô cùng khủng bố: “Con mèo con chó gì đó”
Phó Hoàng Lan lúc này run lên vì sợ hãi, nhưng cô ta không dám nói bất cứ điều gì.
Nhìn chằm chằm Tô Duy Nam đi đên trước mặt: “Cô nên cảm thấy vinh hạnh vì tôi chưa bao giờ đánh phụ nữ, nhưng hôm nay cô dẫm trúng điểm mấu chốt của tôi rồi.”
Phó Hoàng Lan bị khí thế mạnh mẽ của anh †a dọa đến nỗi chân mềm nhũn, trực tiếp ngã xuống đất.
Khi cô ta mở miệng lần nữa, gần như phát ra không ra tiếng: “Anh…anh muốn làm gì?”
“Đừng hỏi tôi muốn làm gì, hỏi vệ sĩ của tôi muốn làm gì”
Nói xong, anh ta lạnh lùng quay lại liếc Âu Mỹ Lệ: “Chúng ta đi thôi”
Âu Mỹ Lệ gật đầu.
Phó Hoàng Lan vốn dĩ muốn lợi dụng cơ hội này để chuồn đi, nhưng những người trong phòng làm sao có thể cho cô ta cơ hội này được.
Những vệ sĩ áo đen cao lớn ở cửa chặn trước mặt cô ta như một bức tường.
‘Vẻ mặt của họ rất thờ ơ, cao gần hai mét, không làm gì cả chỉ đứng đó, Phó Hoàng Lan sợ hãi ngồi bệt trên mặt đất Cả người cô ta run lên, trong không khí lập tức có mùi tanh tưởi…
Đám vệ sĩ áo đen vốn dĩ định lên kế hoạch tra tấn cô ta một trận.
Nhưng thấy vẻ mặt cô ta như vậy liền lộ ra biểu cảm chán ghét và kinh tởm..
Khi Tô Duy Nam và Âu Mỹ Lệ bước ra khỏi câu lạc bộ tư nhân, một chiếc xe thương vụ màu đen đã chờ sẵn ngoài cửa.
Âu Mỹ Lệ lên xe trước.
Khi Tô Duy Nam chuẩn bị bước vào, đột nhiên có một giọng nữ yếu ớt phía sau vang lên: “Âu…Âu Dương Hải…”
Đôi mắt Tô Duy Nam lóe lên, anh quay lại nhìn phía sau.
Âu Mỹ Lệ vừa ngồi xuống cũng nhìn sang.
Cô ta phát hiện cách đuôi xe khoảng ba bốn mét có một người phụ nữ rất xinh đẹp và lông lẫy đang đứng đó.
Mới đầu Âu Mỹ Lệ chỉ cảm thấy quen thuộc, như thể đã gặp qua ở đâu đó.
Có ánh sáng lóe lên trong đầu, cô ta nhớ ra rồi!
Tại bữa tiệc cô ta và Lệ Hữu Tuấn lần đầu tiên gặp nhau, người phụ nữ này dường như cũng tham dự.
Nhưng lúc đó, cô ta hình như có một người đàn ông đồng hành.
Ở bữa tiệc hôm đó, bản thân bị kinh ngạc bởi diện mạo của cô ta.
Nhưng làm sao cô ta có thể quen biết Âu Dương Hải? Tô Duy Nam vốn dĩ đã bước một chân lên xe, nghe thấy âm thanh này liền thu chán lại.
Sau đó, anh ta đút tay vào túi quần, quay đầu nhìn sang: “Tìm tôi có chuyện gì?”
Mộ Mãn Loan hôm nay mặc một bộ váy màu trắng, mái tóc dài đen thẳng được cài khéo léo.
sau tai, trông rất trong sáng ngây thơ.
Đôi mắt cô ta dán chặt vào người Tô Duy Nam, nhìn không chớp mắt.
Cô ta thậm chí còn không phát hiện ra Âu Mỹ Lệ đang ngồi trong xe, cũng có thể là cô ta sớm đã nhìn thấy Âu Mỹ Lệ, nhưng trong mắt cô ta, ngoại trừ Tô Duy Nam, không có chỗ cho ai cả.
Mộ Mẫn Loan gật đầu: “Em có thể chiếm chút thời gian của anh không?”
Tô Duy Nam nhìn lướt qua bộ váy trắng trên người cô ta, có vẻ tâm trạng cũng không tệ lắm.
Anh quay lại nói với Âu Mỹ Lệ đang ngồi trong xe: “Em về trước đi, anh có chuyện cần giải quyết.”
Âu Mỹ Lệ nghe xong quay đầu nhìn Mộ Mẫn Loan thêm vài cái.
Một sự nghỉ ngờ lóe lên trong mắt cô: Người phụ nữ phương Đông xinh đẹp này, ánh mắt của Âu Dương Hải cũng quá lõa lồ.
Ánh mắt đó gần như là sự yêu mến và ngưỡng mộ không hề che đậy.
Bạn gái cũ của Âu Dương Hải không phải là Tô Kim Thư sao? Người phụ nữ xinh đẹp đột ngột xuất hiện này lại có quan hệ gì nữa? Tuy nhiên ý nghĩ này vừa vụt qua, Âu Mỹ Lệ nhanh chóng hiểu ra: Âu Dương Hải vừa đẹp trai lại mạnh mẽ năng, việc nhiều người phụ nữ thích anh ta không có gì đáng ngạc nhiên cả.
Chỉ vì cô đã nhìn thấy thái độ của Âu Dương Hải đối với Tô Kim Thư, tất cả những người phụ nữ khác đều không phải là mối đe dọa đối với cô.
Vì vậy cô ta gật đầu: “Em hiểu rồi, anh chú ý an toàn.”
Xe từ từ lái đi, cho đến khi khuất ở góc đường, Tô Duy Nam mới đút hai tay vào túi, xoay người bước đến trước mặt Mộ Mẫn Loan.
Mộ Mẫn Loan lặng lẽ đứng nhìn anh ta.
Khi người đàn ông bước đến càng ngày càng gần, cô ta chỉ cảm thấy tim mình như muốn bật ra khỏi miệng.
Tô Duy Nam nhìn cô với vẻ trịch thượng: “Tìm tôi có việc gì?”
Mộ Mẫn Loan chưa kịp mở miệng, đã thấy đầu ngón tay Tô Duy Nam duỗi ra.
Những đầu ngón tay đã được cắt tỉa gọn gàng quấn quanh sợi tóc trên ngực cô ta, sau đó đưa lên đầu mũi: “Vẫn là hương thơm ấn là chiếc váy trắng mặc lần đầu tiên gặp gỡ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.