Chương trước
Chương sau
Trong tức khảo, khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Thúy Vân hoàn toàn biến đen.
Ngay cả Tô Kim Thư cũng trợn mắt há hốc mồm: Có phải giáo sư Lục bị điên rồi hay không?
Lan Ly là trường cao đẳng bậc nhất trong cả nước.
Mặc dù không có quy định không có nói rõ việc nghiêm cấm yêu đương giữa giáo viên và học sinh, nhưng mà… Tận sâu trong nhận thức của giáo viên và học sinh của toàn trường thì không cần phải nói nhiều mà cũng vô cùng ăn ý đều không tán đồng việc đó.
“Trời ơi, không phải chứ?”
“Thật sự là Lâm Thúy Vân hả!”
“Tại sao giáo sư Lục lại có khẩu vị nặng như vậy?”

Thật vất vả lắm mới có thế đứng vững được, cô ấy hùng hổ ném đôi mắt sắc bén như dao về phía Lục Mặc Thâm.
Vừa hay anh ta cũng đang nhìn mình.
Đôi mắt của anh ta mang theo ý cười, ngay lập tức đã khiến cho Lâm Thúy Vân bùng nổ: Tên khốn kiếp này, lại đùa giỡn với mình nữa!
“Buổi học hôm nay của chúng ta đến đây thôi.”
Sau khi Lục Mặc Thâm thu dọn sách vở xong đã trực tiếp đi xuống bục giảng, dừng lại bên cạnh Lâm Thúy Vân: “Mẹ chồng tương lai của tôi mang cái gì đến cho tôi vậy?”
Lâm Thúy Vân quả thật là tức muốn chết: “Ném rồi”
Lục Mặc Thâm nhíu mày: “Vậy sao, nếu đã vậy thì đợi lát nữa tôi gọi điện thoại hỏi một chút.”
“Từ từ thôi, anh chờ một chút!”
Lâm Thúy Vân nhìn thấy anh ta muốn lấy điện thoại di động ra thì vội vàng đứng lên.
Cô ấy luống cuống tay chân lấy ra một bịch bánh quy tình yêu từ bên trong túi vải Đóng gói vô cùng tỉnh xảo, nhưng lại bị cô ấy xem như rác rưởi ném thẳng vào tay của Lục Mặc Thâm: “Cho anh đấy!”
Khóe miệng của Lục Mặc Thâm giật giật, sau đó đột nhiên lại vô cùng mập mờ dựa vào trước mặt Lâm Thúy Vân: “Thay tôi cảm ơn mẹ chồng và cả bạn gái của tôi nữa”
Nói xong liền ung dung tự tại đi ra khỏi lớp học.
Ngay lúc này, anh ta cũng không còn bị một đám người Oanh Oanh Yến Yến vây quanh, anh ta có hơi cảm thán, sớm biết được sẽ như vậy thì chắc chắn anh ta đã tuyên bố mình có bạn gái từ lâu rồi!
Còn cảm ơn? Cảm ơn cái đùi gà mẹ nhà anh!
Lâm Thúy Vân hận đến nghiến răng nghiến lợi Tô Kim Thư đứng ở một bên thiếu chút nữa đã không nhịn được cười, khóe miệng co rút, cô cố tình nói: “Thúy Ván, thật ra tớ cảm thấy giáo sư Lục có đôi lúc cũng rất đáng yêu. Hay là chúng ta đã đâm lao thì phải theo lao, lập tức biến anh ta trở thành bạn trai của cậu, cậu thấy như vậy có được không?”
“Năm mơi Trái tìm của tớ chỉ có thể trao cho hoàng tử bạch mã của tớ mà thôi, những người khác đều là dư thừa!”
Lúc này, Lục Mặc Thâm vừa bước ra khỏi cửa lớp học, cũng mơ hồ nghe được những lời này.
Bước chân của anh ta hơi dừng lại một chút.
Một tia sáng sắc bén đột ngột lóe lên trong đôi mắt ẩn đẳng sau tròng kính.
Sau giờ học, Tô Kim Thư và Lâm Thúy Vân ôm lấy cánh tay của nhau, cùng nhau đi ra khỏi cổng trường cao đẳng y tế Lan Ly.
Một chiếc xe thương mại màu đen giống như đã dừng lại ở bên đường trong một thời gian dài, lúc này như đã phát hiện mục tiêu rõ ràng, chậm rãi chạy thẳng về phía của hai cô.
Không lâu sau đã có một người đàn ông cao lớn và đẹp trai bước xuống xe, đi tới trước mặt Tô Kim Thư: “Cô Tô, bây giờ cô có rảnh không?”
Tô Kim Thư nhíu mày, cô nắm lấy tay của Lâm Thúy Vân chuẩn bị xoay người rời đi: “Phải xin lỗi Cậu Tư rồi, tôi hiện tại không rảnh”
Trên mặt của Tư Vũ Chiến vẫn mang theo nụ cười ôn hòa, anh ta không hề bỏ cuộc, mà vẫn tiếp tục bám riết: “Cô Tô, Mẫn Loan muốn được gặp cô một chút”
Tô Kim Thư có chút không kiên nhãn: “Cậu Tư, cậu thật sự rất kì lạ đó. Nhà họ Tư các người muốn tiền có tiền, muốn thế có thế. Anh muốn loại phụ nữ nào lại không được? Tại sao cứ phải giống như một kẻ hầu người hạ đi theo phía sau Mộ Mẫn Loan, lúc nào cũng lắc đuôi cầu xin cô ấy vậy? Có cần thiết phải làm như vậy hay không?”
Phải biết rằng, trước đây lúc Mộ Mẫn Loan còn là bạn gái của anh trai, dường như mỗi ngày đều đi theo phía sau mông anh trai,muốn vứt bỏ cũng không bỏ được.
Tô Kim Thư còn nhớ rõ lúc đó, Mộ Mãn Loan đối với anh của cô dường như là nghe lời tuyệt đối, vừa khéo léo vừa ngoan ngoãn.
Tô Kim Thư đã từng chính tai nghe được anh trai mình nói với Mộ Mẫn Loan.
Nếu đã là người phụ nữ của anh thì chỉ cần ngoan ngoãn ở bên cạnh anh. Còn lại những việc khác thì không cần phải làm bất cứ cái gì cả.
Sau đó anh cũng đã thật sự nói được làm được.
Anh ấy xem Mộ Mẫn Loan như một cô công chúa, cẩn thận nuôi dưỡng che chở.
Cô ấy không cần phải đi làm, không cần phải giặt ủi hay nấu ăn, cũng không cần phải làm bất cứ một công việc gì cả.
Tất cả những gì cô ấy phải làm là mỗi ngày ăn mặc thật xinh đẹp, sau đó dịu dàng, ngoan ngoãn xuất hiện trước mặt anh ấy là được.
Đối với Mộ Mẫn Loan mà nói, mặc kệ Tô Duy Nam có xuất hiện trong bất kì tình huống nào thì trong mắt của cô ấy cũng vĩnh viễn chỉ có một mình anh trai của cô.
Ánh mắt Mộ Mãn Loan nhìn anh trai giống là như nhìn lên một vị thần ở trong trái tim của cô ấy, vô cùng sùng bái và tin tưởng.
Nếu như Tư Vũ Chiến đã quen biết Mộ Mãn Loan từ lúc đó thì chắc chắn cũng biết được phương thức ở chung của Mộ Mãn Loan và Tô Duy Nam là như thế nào.
Mà bây giờ, anh ta vẫn lựa chọn ở bên nhau cùng với Mộ Mãn Loan, chẳng lẽ anh ta cũng không có một chút để ý nào hay sao?
‘Tô Kim Thư chính là muốn chọc giận anh ta, quả thật Tư Vũ Chiến cũng bị lời nói này của cô làm cho sắc mặt cứng đờ.
‘Sau đó không còn một chút cảm xúc dự thừa nào nữa: “Cô Tô nghĩ như thế nào tôi cũng không thể khống chế được, Mắn Loan chỉ là muốn tôi truyền đạt lại với cô một câu, chuyện cô ấy muốn nói có liên quan đến việc ngày hôm đó tại tiệm ảnh Bách Tâm”
Hai người đang nói chuyện, bỗng nhiên điện thoại của Tô Kim Thư vang lên.
Cô lướt qua màn hình, đồng ý nhận điện thoại.
Ở đầu dây bên kia, giọng nói của Mộ Mãn Loan dịu dàng như nước: “Kim Thự, tôi biết nếu anh ấy mời thì cô sẽ không chịu đi”
Giọng nói của Tô Kim Thư rất lạnh nhạt: “Nếu đã biết như vậy thì cô còn bảo anh ta đến dây chặn đường tôi làm gì chứ?
“Trước khi xảy ra chuyện, anh trai của cô đã để lại cho tôi một thứ, cô có muốn tới xem một chút hay không?”
Biểu tình trên mặt của Tô Kim Thư trong nháy mắt ngưng tụ Sau một hồi do dự, cô thản nhiên nói: “Tôi biết Cúp điện thoại, cô quay đầu nhìn về phía Lâm Thúy Vân: “Thúy Vân, cậu tự trở về trước đi, tớ đi gặp Mộ Mẫn Loan một chuyến”
Lâm Thúy Vân có chút lo lắng nhìn Tư Vũ Chiến một cái: “Đi với anh ta, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Tô Kim Thư lắc đầu: “Nói như thế nào thì cậu Tư cũng là một nhân vật có mặt mũi ở thành phố Ninh Lâm, anh ta sẽ không dám làm gì tớ đâu, cậu yên tâm! Sau khi giải quyết xong chuyện này tớ sẽ quay lại”
Nửa tiếng sau.
Tư Vũ Chiến đưa Tô Kim Thư chạy đến biệt thự của Mộ Mãn Loan năm ở khu vực phồn hoa “Cô Tô, cô cứ ngồi đây chờ một chút, tôi đi gọi Mắn Loan xuống”
Tô Kim Thư nhàm chán ngồi trên sô pha.
Được rồi, tại sao anh trai của mình lại để lại thứ gì đó cho cô ấy chứ?
Chẳng lẽ là anh trai của cô đã sớm biết được mình sẽ xảy ra chuyện, cho nên mới làm như vậy?
Tô Kim Thư kinh sợ, bị suy nghĩ táo bạo này của mình làm cho giật mình Cô vội vàng lắc lắc đầu, muốn chuyển hướng sự chú ý của mình. Trong lúc cảm thấy nhàm chán, cô liền đứng dậy đi lang thang trong phòng khách.
Khi đi ngang qua nhà vệ sinh, cánh cửa nhỏ được bao quanh bởi cầu thang đã thu hút sự chú ý của cô.
Thông qua khe cửa, cô dường như có thể nhìn thấy được một gương mặt vô cùng quen thuộc.
Sự tò mò mạnh mẽ đã thu hút cô từ từ đi qua.
Thật ra thì Tô Kim Thư cũng biết, tùy ý chạy loạn trong nhà người khác là không tốt lắm.
Nhưng thật sự là cô không thể khống chế được, giống như bị người khác giật dây lôi kéo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.