Nhưng mà bây giờ thì… Người ta đã đứng trước mình luôn rồi, nếu mà bây giờ còn từ chối vậy chẳng phải là thiếu lễ phép quá hay sao? Ngay khi trên mặt Tô Kim Thư lộ ra vẻ buồn bực, Khúc Thương Ly chợt quay đầu nhìn cô một cái: “Tôi có thể gọi cô là Kim Thư không?” Tô Kim Thư vội vàng gật đầu: “Đương nhiên là được.” “Vậy sau này cô cũng gọi thẳng tên của tôi đi” “Được thôi.” Tính ra thì, đây cũng xem như là một buổi tụ hội loại nhỏ của giới biểu diễn nghệ thuật. Tô Kim Thư im lặng đi theo phía sau Khúc Thương Ly, ánh mắt lại ung dung quét về phía sàn nhảy. Không ngờ nhìn một cái, lại phát hiện vài vị nữ diễn viên mới vào nghề và những chàng trai trẻ mới nổi đang ‘hot’ hiện nay. Nhìn ngoài đời, bọn họ còn đẹp hơn trên TV nữa kìal Tô Kim Thư không nhịn được, lại ngắm thêm vài cái. Ánh mắt Khúc Thương Ly thản nhiên đảo qua người cô: vị trí của Tô Kim Thư trong đoàn phim là bác sĩ của đội, cũng xem như là một nửa trợ lý của Phương Trí Thành, tính cách cẩn thận, ánh mắt độc đáo, là một người rất chăm chỉ. “Có phải cô cảm thấy, ngoài đời bọn họ còn đẹp hơn trên TV hay không?” Khúc Thương Ly tìm một góc tương đối yên tĩnh, ngồi xuống hỏi. Tô Kim Thư nhận lấy ly rượu vang đỏ trong tay anh ấy, gật đầu. “Lên sóng thế nào cũng mập hơn ba phần, cho nên nếu muốn duy trì hình tượng tốt đẹp, bọn họ phải nỗ lực cũng như trả giá nhiều hơn so với người bình thường” Tô Kim Thư chăm chú lắng nghe. Cô chống cäm, nghiêng đầu nhìn Khúc Thương Ly: “Anh Khúc, thật ra có một chuyện tôi vẫn không rõ lắm” “Nói đi” “Tôi đang suy nghĩ, những năm qua, nhất định anh cũng gặp được không ít kịch bản tốt, nhưng vì sao anh lại không nhận bất kỳ một kịch bản nào hết vậy?” Khúc Thương Ly đong đưa chiếc cốc. chân dài trong tay: “Không sai, đương nhiên là có không ít kịch bản tốt. Nhưng tôi càng đánh giá cao việc nhân vật đó có hợp với mình hay không, tôi muốn chắc chắn rằng mình có thể diễn xuất thành công nhân vật đó. Nếu một bước này, ngay cả tôi còn làm không xong, vậy sao tôi có thể khiến người xem vừa lòng cho được?” Tô Kim Thư nhịn không được bật cười “Thật không ngờ ảnh đế Khúc lại thẳng thắn như vậy, nếu gặp người khác hỏi anh về nguyên nhân anh từ chối kịch bản của họ, anh trả lời là anh sợ mình diễn không tốt, vậy bọn họ nhất định sẽ tưởng chính mình nghe lầm mất!” “Mỗi người có một điểm mạnh riêng, tôi cũng là như thế” Tô Kim Thư đột nhiên cảm thấy, nói chuyện phiếm với người anh trai trưởng thành chững chạc trước mặt này cũng khá là thú vị. Vì thế, hai người lại bắt đầu nói chuyện từ trời nam đến đất bắc. Tô Kim Thư phát hiện, Khúc Thương Ly không chỉ có giá trị nhan sắc khiến người đối diện có ấn tượng sâu sắc về sự chín chắn, mà kiến thức của anh ấy cũng cực kỳ phong phú, trong quá trình nói chuyện phiếm, anh ấy đã bày ra được mị lực nhân cách độc đáo. của mình, Tô Kim Thư cảm thấy, có lẽ anh ấy sẽ hợp với những câu miêu tả như kiến thức uyên bác hay nhìn xa trông rộng Tuy trong giới nghệ sĩ, Khúc Thương Ly có thói quen một mình một người, nhưng bởi vì có thân phận là ảnh đế, cho nên vẫn sẽ có rất nhiều hậu bối lại kính rượu, chủ động chào hỏi với anh ấy. Phó Bằng chính là một trong số đó. €ó điều anh ta là đối thủ một mất một còn của Phương Trí Thành, cái cúp “Đạo Diễn Ưu Tú’ khi trước, được chọn để trao cho một trong hai người bọn họ. Kết quả cuối cùng, anh ta lại thua Phương Trí Thành, chỉ có thể đi về tay không. Anh ta vốn định làm khó dễ Phương Trí Thành vào đêm nay, ai biết tên kia lại chạy trốn, còn mời ảnh đế Khúc đi thế vị trí của mình. “Xin chào, anh Khúc, đã lâu không gặp nhỉ!” Phó Bãng đi tới, anh ta nhìn lướt qua Tô Kim Thư, trong mắt mang theo vẻ mờ ám: “Ô kìa, đây là lần đầu tiên tôi thấy ảnh đế dắt theo bạn nhảy nữ đó nha! Quả nhiên vừa trẻ vừa xinh đẹp, cô vẫn còn là sinh viên nhỉ! Nè, cô gái! Lớp cô còn ai cũng là kiểu như cô không, giới thiệu cho tôi một người đi, được không?” Lời này của Phó Bằng mới nghe thì thấy bình thường, nhưng bên trong lại có ý ám chỉ Tô Kim Thư là sinh viên được Khúc Thương Ly bao nuôi. Tô Kim Thư nhịn không được nhíu mày, cô đang muốn đứng lên đáp trả thì đột nhiên ngoài cửa phòng tiệc truyền đến những tiếng xuýt xoa đầy kinh ngạc: “Trời đất ơi! Mọi người mau nhìn kìa, sao ảnh hậu Tống cũng tới thế này?” “Đúng đó, trước đây cô ấy có bao giờ chịu tham gia loại rượu như thế này đâu.” “Mọi người nhìn kìa! Bạn nhảy nam bên cạnh cô ấy trẻ quá, lại còn đẹp trai nữa, có khí thế ghê đó!” “Thế mà cũng phải nói? Người ta đường đường là tổng giám đốc mới nhậm chức của Lệ Thiên, sao có thể không ngầu cho được!” Ảnh hậu Tống? Khúc Thương Ly ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy một người phụ nữ có khí chất cao quý, cô ấy mặc một chiếc váy dài phết đất màu trắng, đang tao nhã tiến về phía trước. Cô ấy có gương mặt tinh xảo, cùng đôi môi đỏ rực như lửa cháy. Cho dù là khí chất hay dáng người, cô ấy đều xứng đáng trở thành tiêu điểm cho toàn buổi tiệc. Mà phía sau cô, là một người đàn ông vô cùng anh tuấn với thân hình cao lớn. Ánh mắt Khúc Thương Ly hơi dao động, sau đó nhìn sang chỗ khác. Phó Bằng nghe được ảnh hậu Tống tới, nào còn có tâm tư làm khó dễ người khác, vội vàng cầm ly rượu xáp lại gần: “Chỉ Manh, không ngờ cô cũng tới tham gia bữa tiệc này!” Lúc trước Phó Bằng cũng từng hợp tác với vị ảnh hậu Tống này một lần, cho nên giờ mới vội vàng tiến lên chào hỏi như thế này. Tống Chỉ Manh vô cùng tao nhã bưng một ly champagne, đôi mắt có phần gian xảo. chậm rãi đảo qua đám đông, cuối cùng dừng ở trên người Khúc Thương Ly. Cô ấy âm thầm nhếch mị ra một đường cong ngạo mạn, nhấc chân muốn. bước về phía đó. Phó Bằng sốt ruột tiến tới hai bước, cản đường của cô ấy: “Chỉ Manh, đã lâu không gặp.” Tống Chỉ Manh bị chặn đường, cô ấy nhíu mày, không vui nói: “Anh này, xin hỏi anh là ai vậy? Chẳng lẽ không có ai dạy anh rãng chắn đường của người khác là việc rất vô lễ à?” Phó Bãng bị nói như vậy, lập tức trợn tròn mắt, bưng chén rượu đứng đờ ra tại chỗ. Tống Chỉ Manh vốn đang vui vẻ đi về phía Khúc Thương Ly, nhưng còn chưa đi được hai bước, cô ấy đã phát hiện bên người anh ấy có một cô gái trẻ tuổi đang ngồi. Cô gái không trang điểm đậm, thoạt nhìn xinh đẹp động lòng người. Mặc dù đang mặc váy dạ hội, cũng không ngăn được nét thanh xuân rạng rỡ của cô. Mặt mày Tống Chỉ Manh cứng đờ, cô ấy cần môi, xoay người ôm lấy cánh tay của bạn nhảy nam bên cạnh. Lệ Hữu Tuấn không vui nhíu mày: “Trong quan hệ hợp tác của chúng ta không có mục tiếp xúc chân tay như thế này” Tống Chỉ Manh nghiến răng: “Giờ mà anh giúp tôi, chuyện của anh tôi sẽ lo tới bến luôn” Nét mặt Lệ Hữu Tuấn thả lỏng, anh không rút tay về, để mặc cho Tống Chỉ Manh kéo mình đi vào một góc phòng không có gì nổi bật trong bữa tiệc. Khúc Thương Ly đang nói chuyện với Tô Kim Thư, ánh mắt bất thình lình quét tới bên kia. Anh ấy quay đầu lại nhìn về phía Tô Kim Thư: “Có một người bạn của tôi tới, tôi đi chào hỏi người ta một cái” Tô Kim Thư cười gật đầu: “Anh đi đi” Khúc Thương Ly đứng lên, không dấu vết dùng thân thể che Tô Kim Thư ra sau người. Thấy động tác này của anh ấy, sảc mặt Tống Chỉ Manh thay đổi mấy lần, cô ấy bước vội đến trước mặt Khúc Thương Ly: “Ảnh đế Khúc, đã lâu không gặp” Ánh mắt Khúc Thương Ly đảo qua người Tống Chỉ Manh, sau đó dừng ở trên người của chàng trai bên cạnh cô ấy: “Vị này là…” Tống Chỉ Manh lạnh mặt, cô ấy ôm cánh tay của Lệ Hữu Tuấn chặt hơn một ít, dùng giọng điệu mập mờ nói: “Là tổng giám đốc của Lệ Thiên —— Lệ Hữu Tuấn” Cái gì? Tô Kim Thư đang ngồi trong góc nhìn lén các vị trai xinh gái đẹp, nhưng khi nghe được cái tên này, nụ cười trên mặt cô lập tức cứng đờ. Lệ Hữu Tuấn? Ở thành phố Ninh Giang này, hẳn là không có người thứ hai tên là Lệ Hữu Tuấn đâu nhỉ!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]