Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nếu anh không trốn tránh cô thì cô đã không rơi vào tình huống nguy hiểm như ngày hôm nay.
Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên từ ngoài cửa: “Anh Lệ…”
Lệ Hữu Tuấn quay đầu nhìn sang, chỉ thấy một cảnh sát đang kinh ngạc nhìn anh: “Anh Lệ, cô Tô đã đến đồn cảnh sát ghi lời khai rồi, anh không biết sao?”
Ghi lời khai?
Có nghĩa là cô ấy không sao?
Mặt Lệ Hữu Tuấn đen xì Anh nhanh chóng quay lại và đi thẳng vào chiếc Rolls Royce màu đen.
“Đến đồn cảnh sát.”
“Vâng, ông chủ.”
Tô Kim Thư ngồi bên ngoài phòng thẩm vấn.
Cô không nói một lời nào, như thể đang mất hồn sau một cú sốc lớn.
Nữ cảnh sát ở bên cạnh rót cho cô một cốc nước.
Tô Kim Thư đang cầm ly nước, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng gầm thét của Tô Văn Tâm và hai mẹ con Tô Bích Xuân trong phòng thẩm vấn.
Những từ như “đê tiện”, “mưu hại”, ‘lòng lang dạ sói” và “đồ vô ơn” mơ hồ vang lên.
Mười phút sau, cảnh sát Vương bước ra ngoài không nói nên lời “Cô Tô, người đàn ông bên trong là cha cô?”
Tô Kim Thư im lặng một lúc: “Về quan hệ huyết thống thì đúng. Nhưng xét về quan hệ gia đình thì không.”
Cảnh sát Vương cảm thấy rằng vấn đề này rất phức tạp.
Nhưng chuyện của những gia đình giàu có làm gì có nhà nào đơn giản đâu chứ.
Anh ta đưa bản phác thảo lời khai cho Tô Kim Thư: “Ba người họ đều cho rằng cô đang mưu hại họ.”
Tô Kim Thư lắc đầu: “Cảnh sát Vương, tôi sẽ không đọc thứ này”
“Cô thật sự định kiện bọn họ cướp của sao? Theo tôi biết, ông ấy đúng là cha của cô.
Khi cảnh sát Vương đang nói điều này, những cảnh sát xung quanh đều ngạc nhiên nhìn về phía này.
Dù sao thì bọn họ cũng là lần đầu tiên gặp phải loại trường hợp này.
Người cha muốn đến chỗ con gái nhưng cô con gái lại trực tiếp tố cáo cha mình cướp tài sản.
Tô Kim Thư không buồn giải thích nữa vào lúc này.
Cô trực tiếp đứng lêt tôi?”
“Xem ra cô đã hạ quyết tâm đi kiện?”

Anh đến bên Tô Kim Thư đầu tiên.
Sau khi nhìn cô từ trên xuống dưới, và xác nhận rằng cô không hề hấn gì, anh lạnh lùng nhìn cảnh sát Vương: “Xông vào nhà riêng, cướp bóc sau đó đập phá, còn có ý định cố ý giết người.”
Lệ Hữu Tuấn nói chậm rãi, nhưng trong.
giọng nói của anh có một sự ớn lạnh chết người.
Mặc dù người đàn ông này trông rất trẻ, nhưng khí thế của anh ta quá mạnh.
Cảnh sát Vương ngẩn người ra một lúc.
“Cảnh sát Vương, hiện tại anh không định làm, có cần tôi trực tiếp giải thích sự tình cho.
trưởng phòng của anh không?” Lệ Hữu Tuấn nheo mắt, vẻ mặt không vui.
Cảnh sát Vương nhanh chóng định thần lại và cười nói: “Không, tôi sẽ làm ngay”
Tô Văn Tâm nhìn thấy Lệ Hữu Tuấn, luồng khí hung dữ ban nãy đã biến mất từ lâu, cả người run như cầy sấy.
Lư Tuyết Cầm và những người khác đều vô cùng, hoang mang kéo Tô Văn Tâm: “Chồng, anh đi cầu xin Kim Thư đi!
Chúng ta, chúng ta thực ra chỉ muốn ở tạm mấy ngày, thật sự không có ác ý Vừa nói xong, Lư Tuyết Cầm kéo Tô Bích Xuân một cái, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Tô Kim Thư.
Bà ta tuyệt vọng kéo quần áo của Tô Kim Thư.
“Kim Thư, Kim Thư, coi như lần này dì cầu xin con, tha cho mẹ con dì! Lần này dì thực sự biết là sai. Dì hứa với con, chỉ cần con bỏ qua cho dì lần này, dì sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt con nữa, làm ơn!”
Tô Kim Thư quay lại nhìn chảm chãm hai người bọn họ, ánh mắt vô cùng lạnh lùng, cô dùng sức kéo tay áo ra: “Ở biệt thự, tôi đã cho bà ba cơ hội, cơ hội một khi đã bị bỏ qua thì sẽ không bao giờ quay lại. Phải biết là, trên đời này không có thuốc hối hận.”
Tô Bích Xuân từ nhỏ đã được chiều chuộng quen, đã bao giờ ở những nơi như thế này chứ?
Cô ta vừa khóc vừa van xin: “Kim Thư, có thể nào, có thể nào nể tình quan hệ huyết thống của chúng ta, tha cho tôi lần này được không? Làm ơn, tôi không muốn ở trong tù. Tôi vẫn còn trẻ, nếu tôi ở lại đây, tất cả cuộc đời của tôi sẽ bị hủy hoại.”
Sau khi nghe những lời này, Tô Kim Thư lập tức cười tức giận: “Vậy tôi hỏi cô, khi cô làm mọi cách để tống tôi lên giường của Vương Tiến Phát, cô có từng nghĩ đến cái gọi là quan hệ huyết thống của chúng ta không? Đừng làm tôi chán ghét thêm nữa!”
Nói xong cô quay lưng bỏ đi.
Tô Bích Xuân hai mắt lo lắng đỏ lên, vội vàng lao về phía trước, cô ta ôm chặt lấy chân Tô Kim Thư: “Không, Kim Thư, làm ơn giúp tôi, làm ơn.
“Tô Bích Xuân, cô có biết xấu hổ không?
Thả tôi ra.”
Sức lực của Tô Kim Thư không phải là rất mạnh, nhưng bây giờ Tô Bích Xuân bị níu kéo như vậy, cô không thể thoát ra được.
Thân thể chấn động, không thể đứng vững, suýt nữa thì ngã Lúc này, đột nhiên có một bàn tay mạnh mẽ ôm lấy eo cô.
Lệ Hữu Tuấn một tay ôm Tô Kim Thư, nhìn chằm chảm Tô Bích Xuân với vẻ trịch thượng: “Tôi không bao giờ đánh phụ nữ, đừng ép tôi phải phá lệ.”
Giọng anh rất trầm, cảm giác như thần chết bước ra từ địa ngục, vô cùng đáng sợ.
Tô Bích Xuân vốn còn đang cuồng loạn, cô ta vừa chạm vào ánh mắt của anh, liền sợ tới mức mồ hôi lạnh toát ra, lập tức buông ra tay.
Tô Văn Tâm và những người khác đã bị bắt đi ngay sau đó.
Tô Kim Thư đứng đó, đột nhiên cảm thấy buồn cười.
Cô không ngờ là có một ngày cô lại dùng cách này để cắt đứt quan hệ gia đình của mình.
“Theo tôi.”
Lệ Hữu Tuấn bắt tay cô ấy và thấy rằng bàn tay nhỏ bé của cô ấy thật lạnh, cẩn thận cảm nhận một chút thì có thể nhận ra cô ấy đang run rẩy.
Bị gia đình đối xử như vậy, dù đã lâu không còn tình cảm, nhưng chắc chắn sẽ thấy buồn và tuyệt vọng!
Tô Kim Thư sững sờ trong giây lát, rồi nhanh chóng định thần lại: “Nhưng mà, tôi vẫn chưa lấy lời khai… AI”
Tô Kim Thư chưa kịp nói xong thì đã cảm thấy cơ thể nhẹ đi, trực tiếp bị anh ngang ngược ôm vào lòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.