Chú Hứa lúc này đã đứng sẵn ở đầu xe. Chỉ thấy chú đưa tay ra đỡ lấy một cô gái, ân cần hỏi han: “Cô có sao không? Có bị thương ở đâu không?” Cô gái không trả lời, chỉ gục xuống mà khóc nức nở. Tô Kim Thư tiến lên phía trước, dang tay đỡ lấy cô gái từ phía chú Hứa. “Cô không sao chứ?” Tô Kim Thư vừa dứt lời, cơ thể cô gái lập tức run lên bần bật. Cô gái ngẩng đầu lên mà than khóc. “Liễu Minh Hoai Tại sao lại là cô?” Lâm Thuý Vân trong nháy mắt liền nhận ra cô ấy, không ngừng thể hiện ánh mắt ngạc nhiên của bản thân: “Cô sao lại bất ngờ lao ra đường vậy? Chúng tôi không đụng phải cô chứ?” Chú Hứa bên cạnh mồ hôi nhễ nhại, vội vàng giải thích: *Tôi đã đạp phanh ngay khi vừa nhìn thấy cô ta, thế nên tôi không đâm phải cô ta. Nhưng nếu cô ta cứ khóc mà không chịu nói thế này thì thực sự là…” Khi Liễu Minh Hoa nhìn thấy Tô Kim Thư và những người khác, cô ta thậm chí còn khóc dữ dội hơn: “Kim Thư, tôi là…” Tô Kim Thư vốn là người cẩn thận, cô sớm đã nhận ra cô gái ấy là ai: “Minh Hoa, cô đã xảy ra chuyện gì? Bộ dạng cô bây giờ thực sự trông rất thảm hại” “Tôi…” Liêu Minh Hoa còn chưa kịp mở lời đã nghe thấy giọng nói quen thuộc vọng lại từ bên kia đường: “Liễu Minh HoaI” Hai người Tô Kim Thư và Lâm Thuý Vân đồng loạt ngước lên Họ chợt nhận ra rằng Nhan Thế Khải đã đuổi theo suốt chặng đường. “Hai người…” Đọc tại truyen.one để chúng mình có động lực ra chương mới nhé. Liễu Minh Hoa quan sát thấy sắc mặt Nhan Thế Khải ngày càng khác đi, cô ta lập tức quay người bỏ chạy. Tuy nhiên, có lẽ do quá hoảng sợ nên mới chạy được hai bước, cô ta đã ngã khuy xuống đất. Tờ giấy trên tay cô ta sớm đã bị vò nát, rơi xuống dưới chân Tô Kim Thư sau cú ngã. Nhan Thế Khải lập tức đuổi theo, đột nhiên chạm mặt Tô Kim Thư. Khuôn mặt anh ấy liền có sự thay đổi chóng mặt. Hổ thẹn, khó xử, bất an, đúng vậy, tất cả như một hỗn hợp thi nhau lẫn lộn xuất hiện trên gương mặt anh. “Nhan Thế Khải? Hai người đang làm cái gì vậy? Câu chất vấn của Lâm Thuý Vân khiến anh ấy bối rối Đôi mắt Tô Kim Thư trở nên sắc bén, cô cúi xuống nhặt tờ giấy lên. Liền liếc nhìn tiêu đề tờ giấy: “Phẫu thuật phá thai – Khoa Phụ sản – Bệnh viện K Trung ương.” Nhìn xuống lần nữa, tên của Liễu Minh Hoa được viết to oạch trên cột tên “Liễu Minh Hoa, cô…” Khuôn mặt Tô Kim Thư biến sắc nặng nề, cô sốc vô cùng. Lâm Thuý Vân giật lấy tờ giấy trên tay Tô Kim Thư. Sau khi tận mắt đọc từng chữ một trên giấy, cô ấy không khỏi cảm thán: “Trời ạ, Liễu Minh Hoa, cô thực sự phá thai rồi sao?” Khuôn mặt Liễu Minh Hoa trở nên tái nhợt. Cô ta vội vàng đứng dậy, nhưng sau đó liền sờ lên bụng, khuôn mặt đau đớn tột cùng. Cô ta cần chặt môi, hốt hoảng chạy về phía Tô Kim Thư. Vừa chạy tới đã nắm chặt tay Tô Kim Thư, lắc đầu nguầy nguậy: “Tô Kim Thư, cô đừng hiểu lầm, chuyện này không liên quan gì đến anh Nhan cả, là Lâm Thuý Vân khit mũi không nói nên l: “Liễu Minh Hoa, cô đang đùa tôi à, cô nói như vậy khác nào không biết cái thai trong bụng là của Nhan Thế Khải?” Liễu Minh Hoa mặt càng tái nhợt đi, vội vàng lắc đầu cố giải thích: “Tôi, tôi không có ý đó” Lâm Thuý Vân quay đầu liếc nhìn Nhan Thế Khải, không có ý định che giấu ánh mắt mỉa mai của bản thân: “Nhan Thế Khải, quả nhiên là bác sĩ chuyên khoa nội tiết tố học, vậy mà lại có bản lĩnh làm ra loại chuyện như này” Nhan Thế Khải tức giận siết chặt nằm đấm Anh ất tiến vài bước đến trước mặt Tô Kim Thư: “Kim Thư, anh…” Anh ấy vốn dĩ đã chuẩn bị lời hay ý đẹp để giải thích, ấy vậy mà khi đứng trước mặt Tô Kim Thư, anh ấy chẳng thốt lên được lời nào. Im lặng một lúc lâu, cuối cùng anh ấy cũng mấp máy được vài từ: “Đó là lỗi của anh” Hai mắt Liễu Minh Hoa lóe lên tia tuyệt vọng, cô ta vội vàng che mặt: “Anh Thế Khải, em xin lỗi. Em thực sự. không biết làm thế nào mà mọi chuyện lại trở nên như này” “Hôm đó, cả hai ta đều uống quá nị em chỉ muốn coi đêm đó như một kỉ niệm đẹp, em…” Liễu Minh Hoa một câu nghẹn ngào, hai câu cũng nghẹn ngào, nói xong liền bước. nhanh về phía Tô Kim Thư. Sau đó vội vàng nằm lấy tay cô: “Tô Kim Thư, cô đừng hiểu lầm, anh Nhan và tôi, mọi chuyện chỉ là hiểu lầm mà thôi” “Người anh ấy yêu nhất vẫn luôn là cô. Tôi vốn dĩ không muốn chuyện này xảy ra. Tôi chỉ coi anh ấy là anh trai và âm thâm ở bên anh ấy mà thôi.” “Nhưng cách đây không lâu, tôi chợt phát hiện mình bị chậm kinh nhiều ngày, sau khi đến bệnh viện khám thì tôi mới biết mình đã có thai.” “Nhưng ngay cả như vậy, tôi cũng không định nói cho anh ấy. Tôi cũng không định nói gì cả sau ca phẫu thuật hôm nay nhưng…” “Liễu Minh Hoa, cô đừng nói nữa” Tô Kim Thư trầm mặc, bỏ tay Liễu Minh Hoa ra khỏi tay mình: “Chuyện này vốn dĩ là việc giữa cô và Nhan Thế Khải, hai người có thể tự mình giải quyết, không cần giải thích với tôi làm gì” “Kim Thư..” Nhan Thế Khải rơi vào tuyệt vọng, anh ấy trong lòng vô cùng bất an, nhìn thẳng vào Tô Kim Thư. Nếu là trước đây, có lẽ anh ấy vẫn còn một tia hy vọng. Nhưng bây giờ, sau khi nghe cô nói những lời này, ngay cả tia hy vọng cuối cùng cũng chẳng còn nữa. Hành động của anh ấy khi say rượu chẳng những làm ô uế cuộc đời của một cô gái, mà còn khiến cô ta phải phá thai. Việc này còn khiến anh hoàn toàn mất đi người con gái mà anh yêu thương nhất. Tô Kim Thư quay sang nhìn Nhan Thế Khải: “Anh, em biết rằng thời gian qua anh đối xử với em rất tốt, nhưng thực sự, chúng ta chẳng còn cơ hội nữa đâu.” Nhan Thế Khải mắt thấy tai nghe những lời vừa thốt ra từ miệng Tô Kim Thư, mà bản thân cô lại thản nhiên như vậy, anh ấy đau lòng đến tột cùng. “Nghe nói anh đã có bạn gái rồi?” Liễu Minh Hoa đau đớn vội vàng gạt đi nước mắt, nghe những lời này, sắc mặt cô ta đột ngột thay đổi, rối bời cùng cực. Nét mặt Nhan Thế Khải hơi cứng lại, anh ấy đang định mở miệng chối bỏ, nhưng lại cảm thấy giữa họ dường như những lời phủ nhận này là quá thừa thãi Nếu như anh ấy không có bạn gái, thì có lẽ đã cùng Liễu Minh Hoa phát sinh quan hệ… Trong lòng Tô Kim Thư, anh ấy chính là một kẻ bại hoại từ đầu đến chân Cho dù cuối cùng mọi chuyện đã vỡ lở, anh ấy vẫn không muốn để lại ấn tượng xấu trong lòng Tô Kim Thư. Ngay lúc Liễu Minh Hoa căng thẳng đến mức trái tim nhỏ bé sắp vọt ra khỏi cổ họng, Tô Kim Thư đột nhiên lái sang một đề tài khác: “Em thấy bây giờ hai người còn nhiều chuyện phải nói đấy. Thế này đi, cho em mượn Minh Hoa vài phút, em có vài thứ muốn nói với cô ấy” Nhan Thế Khải không mở miệng, chỉ là, đau đớn chầm chậm khép lại đôi mắt. Lặng một lúc mới thốt ra: “Hai người cứ nói chuyện đi, đợi anh lái xe đưa cô ấy đến viện mấy ngày để hồi sức.” “Được” Đợi sau khi Nhan Thế Khải đi rồi, Tô Kim Thư mới dìu Liễu Minh Hoa lên chiếc Bentley. Lâm Thúy Vân vừa định theo lên xe, liền bị Tô Kim Thư chặn lại bên ngoài: “Kim Thư, có chuyện gì mà tớ không thể nghe sao, thật đấy à?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]