Chương trước
Chương sau
Tô Kim Thư dùng một tay đẩy cửa phòng khách ra, xuyên qua cánh cửa tối om đang khép: “Cậu chủ Lệ…”
Có điều những lời tiếp theo lại nghẹn trong cổ họng Bởi vì trên giường trống rỗng, ngay cả một bóng người cũng không có!
Tại sao có thể như vậy?
Người đâu rồi?
“Mợ chủ!”
Bảo mẫu vội vàng đuổi theo.
Tay chân của cô luống cuống.
Cô đỏ vành mắt, một phát bắt được bà ấy, khóc nức nở chất vấn: “Người đâu? Người đâu rồi? Sao lại không có ai trong đây? Người đi đâu mất rồi?”
Bảo mẫu và cô sống chung với nhau một thời gian lâu như vậy, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên bà ấy nhìn thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách của cô.
“Mợ chủ, mợ đừng đau lòng. Cậu chủ, cậu ấy đã tỉnh lại rồi”
“Tỉnh rồi sao?”
Trong thoáng chốc cô lập tức ngây ngẩn cả người, ngơ ngác giống như không thể tin nổi mà nhìn bảo mẫu.
Bảo mẫu vội vàng gật đầu: “Bác sĩ Tần nói cậu ấy bị mất máu quá nhiều, nhất định phải tĩnh dưỡng cho tốt, bây giờ cậu ấy đang ở ngay phía trước bên kia phơi nắng”
Sân trước, sân trước…
Cô buông bảo mẫu ra, lảo đảo chạy ra sân trước.
Vội vàng, khẩn trương, kích động, bối rối.
Cô đã lớn từng này nhưng lại chưa từng khẩn cấp muốn gặp một người đến như vậy.
“Rầm!”
Cửa thủy tỉnh trên sân thượng bị lực nằm kéo ra, cô cứ thế đứng ở cửa ra vào, lo lẳng nhìn về phía trước sân Tấm chăn lông hơi mỏng phủ lên trên đầu gối của anh.
Ánh mặt trời ấm áp dịu dàng rơi xuống trên người anh, khung cảnh xinh đẹp giống như một bức tranh.
Cô ngừng thở, nhẹ nhàng bước tới Khi cô xuất hiện ở bên cạnh chiếc ghế tựa mây, Lệ Hữu Tuấn vốn đang híp mắt cảm giác được trước mặt có bóng mờ.
Lông mi dày run rẩy, cặp mắt chậm rãi mở ra.
Bốn mắt nhìn nhau.
Một cái liếc mắt như đã vạn năm.
Bạc môi mỏng của anh khẽ mở, lạnh lùng thốt ra hai chữ: “Tỉnh rồi sao?”
Cô cứ tiếp tục ngớ người ra nhìn anh, giống như đang nằm mơ vậy.
Anh mở to hai mắt ra nhìn cô.
Bởi vì thân thể suy nhược, giọng nói của anh cũng không còn lạnh lùng như ngày xưa nữa: “Chân vẫn còn đau phải không?”
Anh nói xong nhẹ nhàng đưa tay ra, muốn đi tới chạm vào cô.
Mắt thấy đầu ngón tay hai người sắp giao nhau ở cùng một chỗ, tay của cô đột ngột rút lại về sau Hốc mắt trong phút chốc đã đỏ lên.
Đúng thật là anh rồi!
Nước mắt trong phút chốc lại trào ra.
Anh nhíu mày, âm thanh thản nhiên: “Thật sự rất đau có phải không? Để tôi đi gọi bác sĩ Tân tới đây”
Nói đến đây, anh lập tức chuẩn bị đứng lên.
Cô bất thình lình đưa tay ra, nằm lấy ống tay áo của anh: “Không phải, chân không có đau.
Nhìn thấy dáng vẻ nước mắt lưng tròng của cô nhóc này, anh lại có chút bất đắc dĩ, đưa tay ra nâng căm cô lên một chút: “Thật đúng là, tôi vừa mới nhặt về một cái mạng, bây giờ lại phải bắt đầu dỗ dành em sao? Nhưng mà tôi cũng đâu có làm cái gì khiến cho em phải khóc đâu chứ?”
“Hay là nên nói… Tôi đi vùng biển quốc tế không có liên lạc với em, cho nên mới khiến cho em bị đả kích lớn như vậy à?”
Cô gắt gao cắn môi, cúi đầu thấp xuống dưới, cực kỳ nghẹn ngào mở miệng: “Vì cái gì…”
“Hả?”
“Anh vì cái gì, vì sao phải đối xử tốt với tôi như vậy?”
Anh rũ mắt: “Bởi vì em là người của tôi, bảo vệ người phụ nữ của mình thì có vấn đề gì chứ?
Nhìn đến băng gạc đang quấn trên đầu của cô, trong mắt người đàn ông nọ lộ ra ý lạnh như băng.
Đây chính là người phụ nữ mà anh ngay cả một ngón tay cũng không nỡ động vào.
Lũ khốn kiếp kia vậy mà dám làm cho cô bị thương thành cái dạng nà Thế nên, nhà họ Lê, không ai có thể chạy.
thoát được.
“Đừng, đừng có lại đối xử dịu dàng với tôi như vậy nữa”
Cô đột nhiên thả tay anh ra, đẩy thân thể của anh lui về sau một chút.
Anh cau mày nhìn sang cô.
Cô nhóc kia nghẹn ngào: “Nếu cứ tiếp tục như vậy, tôi sợ chính mình sẽ không khống chế được… Rõ ràng…
Rõ ràng tôi không có tư cách để yêu cầu gì với anh. Nhưng mà tôi cứ thế bất tri bất giác… rốt cuộc tôi càng muốn nhận thêm nhiều hơn nữa… tôi rất chán ghét bản thân mình như vậy.
Lời của cô còn chưa nói xong, người đàn ông nọ đột nhiên xích lại gần cô.
Hơi thở ấm áp phả vào bên tai của cô, âm thanh tuy nhẹ nhàng nhưng lại rất gợi cảm: “Em… cứ như vậy mà thích tôi sao?”
Cô sửng sốt một chút, khuôn mặt thoáng cái đã đỏ bừng: “Tôi… tôi mới… a…”
Nụ hôn lần này thật dịu dàng mà lại triền miên.
€ó lẽ là vì vết thương của anh chưa lành, cho nên cảm giác giá trị xâm lược giảm xuống không ít.
Cô muốn đẩy anh ra, nhưng lại sợ chạm phải miệng vết thương của anh, chỉ có thể cứng đờ tại chỗ, mặc anh “anh cần anh cứ lấy”.
Thật lâu sau đó, anh mới buông cô ra.
“Lòng của em sẽ bởi vì nhất cử nhất động của tôi mà khiến cho tâm thần bất an không ổn định, có thể giải thích như thế được chưa?”
Cô chỉ cảm thấy trái tim mình mạnh mẽ đập thình thịch dồn dập, giống như máu toàn thân đều dồn hết lên trên mặt vậy.
“Tôi… tôi không phải…”
Đáy mắt anh lóe ra tâm tình không rõ, trực tiếp vuốt nhẹ lên môi của cô: “Thực sự là con nhóc có trái tim không đồng nhất”
Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng xoa lên khuôn mặt của cô: “Đối với tôi mà nói, tôi để ý chính là người ở bên cạnh tôi có phải là em hay không thôi”
Dừng một chút, anh lại bồi thêm một câu: “Cũng chỉ có thể là em mà thôi”
Trái tim của cô giống như bị thứ gì đó hung hăng đụng qua một phát.
Vừa chua xót, vừa mãn nguyện, vừa mềm mại, tê dại.
Nước mắt chỉ trong nháy mắt đã dâng lên nhẹ nhàng hôn giọt nước mắt còn đọng trên khóe mắt của cô.
Cơ thể cô khẽ run: Không thể thích anh.
Không thể yêu anh.
Trong lòng cô đã tự nhắc nhở bản thân mình vô số lần.
Bản thân cô chỉ là một cô bé Lọ Lem, không có may mãn như thế.
Hai người ở chung với nhau lâu như vậy, thành khẩn thẳng thắng đối xử với nhau nhiều lần như vậy, mà bản thân vẫn như cũ không biết gì về anh.
Quá khứ của anh, hiện tại của anh, tương lai của anh, tất cả mọi thứ về anh.
Anh đối với cô mà nói, rốt cuộc là dạng †ồn tại như thế nào?
Thế nhưng mà, cô vẫn như cũ không thể kiểm soát được.
Cô giống như càng ngày chìm đảm luân hãm!
Anh chuyển động đôi mắt.
Đây là cô dưới trạng thái thanh tỉnh, lần đầu tiên cam tâm tình nguyện đáp lại nụ hôn của anh.
Tròng mắt anh hiện lên một tia u ám, anh bất chợt nhận ra: Hóa ra một chiêu cảm động này dùng tốt như vậy sao?
Chẳng qua phần tình cảm này là cảm ơn hay là thứ gì đó khác…
Tô Kim Thư, chính cô có thực sự rõ ràng hay không?
“Anh trai, phơi nẵng dưới ánh mặt trời ra sao rồi? Nên đổi thuốc rồi đó… Á…!”
Tân Tấn Tài xách theo hòm thuốc hứng trí bừng bừng, tiêu sái bước qua.
Vừa ngước mắt lập tức nhìn thấy hai người đang ôm hôn nhau, sợ tới mức lời nói trực tiếp thay đổi Tay phải vừa vươn ra, lập tức co rút trở về.
Đầu anh ta cũng không quay lại, quay người bỏ chạy: “Cái gì thế kia, tôi không nhìn thấy cái gì hết, các người cứ tiếp tục đi”
Tô Kim Thư sợ tới mức nhảy dựng lên, vội vàng lui về phía sau, hận không thể tìm một cái lỗ trực tiếp chui vào.
Lệ Hữu Tuấn nhìn cô: “Gọi anh ta quay lại đây: “À, được”
Cả khuôn mặt của cô căng tới đỏ bừng Cô đang không biết phải làm sao để đối mặt với anh đây.
Thấy anh đột nhiên nói ra lời này, cô lập.
tức lảo đảo đứng dậy bỏ chạy.
Nhìn bóng lưng của cô rời đi, ấn đường của anh nhíu lại.
Mồ hôi lạnh dày đặc túa ra trên trán.
Anh cúi đầu, phát hiện cánh tay trái của mình không khống chế được mà đang run rẩy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.