Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tần Tấn Tài cảm thấy cổ tay mình vừa trơn lại vừa dính, anh ta cúi đầu nhìn liền sợ mất hồn mất vía. Chỉ thấy nửa người Lệ Hữu Tuấn đầy máu, do anh mặc âu phục đen nên không thấy rõ ràng. Mà phía sau anh là một vệt máu dài mười mấy mét “Trời ạ!”

Tại bệnh viện trung tâm thành phố Ninh Giang.
Thời điểm Tô Kim Thư mở mắt chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức như vừa bị một trăm người đánh hội đồng. Trên đỉnh đầu cô là trần nhà màu trắng. Không khí đều là mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt. Mùi này đối với cô mà nói thật sự là quá quen thuộc.
Đây là ở bệnh viện.
“Kim Thư, cậu đã tỉnh! Quá tốt rồi, cậu quả thực làm tớ sợ muốn chết”
Âm thanh vui mừng cùng kinh ngạc đột nhiên vang lên ở bên tai, Tô Kim Thư quay đầu nhìn sang chỉ thấy Lâm Thúy Vân viền mắt đỏ bừng ngồi ở đầu giường.
Không dám tới gần cô, sợ làm đau cô.
“Thúy Vân, sao cậu lại tới đây?” Tô Kim Thư vừa tỉnh lại cũng không rõ ràng “Tớ đã ngủ rất lâu sao?”
Lâm Thúy Vân liền vội vàng tiến lên, cẩn thận đỡ cô dựa lưng vào gối “Cậu ngủ mê man gần một ngày đêm, bác sĩ nói não của cậu bị chấn động nhẹ, nghỉ ngơi nhiều một chút là tốt rồi”
Nói đến đây, cô ấy không nhịn được liền bật khóc: “Kim Thư, xin lỗi, ngày hôm đó tớ đang đóng phim, điện thoại cũng không cầm theo, tớ thật sự không biết cậu…”
Tô Kim Thư suy nghĩ một chút, đột nhiên nghĩ đến chuyện Cố Đức Hiệp bắt cóc cô, bắt cô kết hôn với anh ta, còn thiếu chút nữa đã cưỡng ép cô. Nghĩ tới đây, cô liền hỏi: “Cố Đức Hiệp thế nào rồi?”
Vừa lúc đó, ngoài cửa truyền đến một âm thanh: “Chạy rồi”

Ánh mắt Tần Tấn Tài hết sức kì quái nhìn cô một cái, quái gở nói: “Anh trai cũng thật đáng thương.”
Có thể làm cho Tân Tấn Tài gọi một tiếng anh trai, ngoại trừ Lệ Hữu Tuấn thì không có người khác.
Trái tim Tô Kim Thư trong nháy mắt giống như bị ai bóp chặt. Cô cầm lấy cánh tay Tân Tấn Tài, sợ hãi mở miệng: “Lệ Hữu Tuấn anh ấy làm sao? Anh ấy không phải đi công tác nước ngoài à?”
“Đi công tác?”
Tần Tấn Tài vừa bất đắc dĩ vừa đau lòng nhìn cô: “Chị dâu nhỏ, chị còn có lương tâm sao? Anh trai vì cứu chị mà suýt nữa máu trong người cũng sắp chảy hết ra. Kết quả chị vừa tỉnh lại thậm chí ngay cả ai cứu chị cũng không biết sao?”
“Cậu nói cái gì?”
Cả người Tô Kim Thư run lên, gương mặt tươi cười trong nháy mắt hoàn toàn trắng bệch: “Cậu nói cái gì? Lệ Hữu Tuấn anh ấy làm sao?”
“Em đây là lỡ miệng”
Tân Tấn Tài tự đánh một cái vào miệng mình bởi vì anh ta đột nhiên nhớ tới một chuyện. Trên đường đưa Lệ Hữu Tuấn đến bệnh viện, anh đã tỉnh lại một lần. Trong lúc mơ mơ màng màng, anh thậm chí còn không quên uy hiếp Tân Tấn Tài không được đem chuyện này nói cho Tô Kim Thư biết.
Anh như vậy là vì sĩ diện, từ trước đến nay ở trước mặt Tô Kim Thư đều rất lạnh lùng ít nói. Anh không những muốn cô, còn muốn có được tình yêu của cô. Vì thế anh đều không dùng những hành động như nhốt Tô Kim Thư lại. Anh muốn cô mang một trái tim không thuần khiết tì vết mà yêu anh.
Tân Tấn Tài có chút do dự nhìn Tô Kim Thự, liền dứt khoát nói: “Ai da, em chỉ có thể nói như vậy, còn những chuyện khác em cũng không biết”
Nói xong, anh ta quay đầu rời đi. Nhưng bây giờ Tô Kim Thư đã sớm mất bình tĩnh.
Cô suýt nữa từ trên giường ngã xuống, một tay kéo kim tiêm trên cánh tay, thậm chí còn bắt đầu chảy máu nhưng đều không để ý tới.
Cô chạy chân trần nhanh chóng đuổi theo kéo cánh tay Tân Tấn Tài: “Anh ấy hiện tại đang ở đâu?”
“Em, ai da, em không thể nói…”
Tân Tấn Tài lúng túng không nói gì đưa tay gãi gãi sau gáy của mình. Anh ta đã đồng ý với anh trai là sẽ không nói rồi. Nếu như anh ta nói ra, chờ sau khi anh trai tỉnh lại nhất định sẽ băm anh ta.
“Bác sĩ Tân, cầu xin cậu nói cho tôi biết anh ấy đang ở đâu, cầu xin cậu.”
Lúc này âm thanh Tô Kim Thư run rẩy, trong hốc mắt tràn ngập nước mắt.
Anh ấy vì cứu mình, gần như mất nửa số máu trong cơ thể.
Một nửa số máu Người bình thường mất máu một lần khoảng 1 cc sẽ có nguy hiểm đến tính mạng…
“Tôi cầu xin cậu nói cho tôi biết”
Lâm Thúy Vân nhìn thấy bộ dạng đáng thương của cô, viên mắt lại một lần nữa đỏ lên: “Bác sĩ Tân, anh nói cho Kim Thư biết đi, tôi nghĩ vào lúc này cậu chủ Lệ cũng rất muốn nhìn thấy cô ấy”
Tân Tấn Tài nhìn Tô Kim Thư. Trên người cô mặc bộ quần áo bệnh nhân rộng rãi càng làm lộ ra dáng người gầy gò của cô. Trên gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch có một vết thương nhợt nhạt, trên trán còn quấn băng gạc, ngay cả cánh tay cũng có vết thương.
Trong nháy mắt Tân Tấn Tài có chút áy náy, thái độ vừa rồi của anh ta có chút không được tốt cho lắm. Chị dâu nhỏ cũng không phải muốn để cho người khác bắt cóc, mà anh trai cứu cô là tự nguyện, huống hồ cô lại là một cô gái yếu đuối còn đang bị thương nặng như vậy.
Lúc anh trai ôm cô đi tới, cô vẫn còn hôn mê, không biết ai cứu mình cũng có thể thông cảm được.
Càng nghĩ như vậy, anh ta cũng cảm thấy nhẹ lòng, cuối cùng Tân Tấn Tài cũng quyết tâm, mặc kệ anh trai muốn trách mình thế nào thì anh ta cũng phải nói “Anh ấy bị thương khá là nghiêm trọng, hơn nữa còn giấu nhà họ Lệ nên anh ấy cũng không ở bệnh viện trung tâm”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.