Từ trước thấy cuộc hôn nhân thất bại của mẹ, cô vẫn luôn có cảm giác sự hãi đối với hôn nhân, thậm chí không dám tưởng tượng, cô cũng sẽ có một gia đình ấm áp. Nhưng có Bắc Bắc, cô cảm giác mình cái gì cũng không sợ hãi. Có lẽ, đây là do làm mẹ thì sẽ trở nên mạnh mẽ đi! Đêm khuya. Lâm Mạn đã ngủ say, Bắc Bắc lại trằn trọc khó ngủ. Rốt cuộc cũng tới hoàn cảnh mới, cậu bé có chút lạ giường. Bắc Bắc tràn đầy lòng hiếu kỳ. Đi tới nhà họ Kỳ, cậu bé còn không chưa tham quan kỹ càng nữa. Bởi vậy, Bắc Bắc rón ra rón rén mà xoay người xuống giường, dém chăn cho Lâm Mạn xong, mang khẩu trang, rón ra rón rén chuồn ra khỏi phòng. Kỳ Trạch thật sự quá lớn. Cậu bé đi dọc theo hành lang nhưng lại đi tới hậu hoa viên. Hậu hoa viên thật sự quá lớn. Giống như mê cung vậy. Khiến cậu bất tri bất giác lạc đường. tại лhayho.cом để ủng hộ chúng mình. Bắc Bắc loanh quanh lòng vòng ở hậu hoa viên, đột nhiên nhìn thấy một tháp nước phun, vòng qua tháp nước phun, dưới ánh trảng, cậu bé nhìn thấy một cô bé mặc váy trắng ngồi trên xích đu. Bắc Bắc nhất thời không dám tới gần, chỉ đứng ở tại chỗ, yên lặng mà nhìn chăm chú. Cô bé ước chừng bốn năm tuổi, trắng trẻo đáng yêu, giống như một búp bê sứ xinh đẹp. Cô bé ngồi trên xích đu, thỉnh thoảng điểm mũi chân, nhưng mà xích đu cách mặt đất một khoảng, một mình cô bé không đẩy đường, tẻ nhạt vô vị nên nhảy xuống xích đu, mới vừa rồi xoay người liền thấy một bóng người đứng ở dưới bóng cây, sợ tới mức “A” một tiếng, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt nhanh chóng đỏ lên! Từ góc độ của cô bé, nửa thân trên của Bắc Bắc đều ẩn trong bóng tối giống một tiểu u linh. Cô bé sự hãi đứng dậy. Bắc Bắc thấy cô bé sự hãi, lập tức đi ra khỏi bóng cây, “Đừng sợ, anh không phải quỷ.” Cậu bé đeo khẩu trang, che khuất khuôn mặt nhỏ đẹp trai đáng yêu, nhưng mà đôi mắt xinh đẹp đến cực điểm kia bại lộ ở dưới ánh trăng, cô bé vừa thấy là người sống thì mới phục hồi tinh thần lại. Bắc Bắc – một gương mặt xa lạ. Cô bé có chút hoài nghi. Kỳ Trạch lớn như vậy, nhưng trong trí nhớ, cô bé không nhớ rõ có một đứa nhóc như thế. Cô bé dựa người bên cạnh xích đu, cũng không đi, nhưng lại không dám tới gần. Bắc Bắc thấy dáng vẻ nhút nhát sự sệt của cô bé, khó tránh khỏi sinh ra sự thương tiếc và yêu thương. Dáng vẻ của cô bé trông thật nhát gan! Giống một con thỏ nhỏ trắng trẻo vô tội. Đường nét gương mặt lại có chút bóng dáng của mẹ.Cập ŋhật chương mới nhất tại w*eb лhayho.cом Bắc Bắc vừa muốn đi về phía cô bé, mới vừa bước đi một bước, búp bê sứ liền lùi về sau một bước, rụt rụt cô. Bắc Bắc liền đứng yên bất động. Cô bé đang sợ hãi. Bắc Bắc dịu dàng nói, “Ngoan, anh không phải người xấu.” Cậu bé vừa nói vừa thử bước ra một bước. Búp bê sứ lại vẫn sợ hãi mà lui một bước, cảnh giác nhìn Bắc Bắc. Bắc Bắc bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nâng tay nhỏ lên cởi khẩu trang xuống, khuôn mặt nhỏ rơi vào trong mắt, đôi mắt cô bé hơi trợn tròn! Đây là lần đầu tiên cô bé nhìn thấy một cậu nhóc đẹp trai như vậy! Tròng mắt như ngọc đen, lông mi thật dài, làn da trắng nõn, khuôn mặt mềm mại như bột phấn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]