Bắc Minh Mặc gật đầu tiến vào thư phòng.
Có mùi mực phảng phất trong căn phòng.
Bắc Minh Chính Thiên đang nắm chặt bút viết những dòng chữ mạnh mẽ, tự do phóng khoáng.
Ông không cả ngẩng mặt lên, mãi cho đến khi hừ lạnh một tiếng.
"Chịu về rồi sao? Vẫn chưa chết trong sự dịu dàng hả?"
Bắc Minh Mặc mím môi, nhướn mày lên, "Không nỡ chết, sợ không có ai chịu tang cho ông."
Hai cha con nhà này, chỉ cần gặp nhau là đấu khẩu.
Một tia nóng giận lóe lên trong mắt Bắc Minh Chính Thiên, ông mạnh mẽ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào đứa con đang ngồi trên xe lăn, nói: "Yên tâm, con trai với cháu trai của ta có rất nhiều, thiếu mày cũng không sao."
Bắc Minh Mặc lạnh lùng nhếch môi lên, "Nếu đã như thế thì lãng phí nhiều tâm tư trên người tôi làm gì?"
Anh đang ám chỉ chuyện của Bùi Đại Nhi.
Bắc Minh Chính Thiên cau mày nhìn anh, dù ngoài miệng có nói thế nào thì ông cũng rất yêu thương đứa con trai này.
Ông đặt bút xuống, nhìn chằm chằm vào Bắc Minh Mặc, "Lão nhị, sự dịu dàng luôn là nấm mồ của anh hùng, hi vọng lần này gặp tai nạn như vậy con sẽ nhận ra được bài học."
Bắc Minh Mặc không đồng ý, trong đôi mắt ủ rũ lóe lên tia lạnh lùng, "Bài học là đáng lẽ ra năm năm trước tôi không nên đồng ý với ông để ông càng được nước càng lấn tới."
Anh đang ám chỉ sự ra đời của một đứa trẻ vào năm năm trước.
Bắc Minh Mặc hừ lạnh một cái, nói: "Thế sao,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-mat-sung-tieu-manh-the/4218434/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.