Diệc Phong giống như ánh mặt trời trong cuộc đời cô, chiếu sáng thế giới tăm tối của cô.
Năm mười bảy tuổi, Cố An Kỳ đột nhiên gặp được Diệc Phong.
Từ đó, mỗi lần Diệc Phong hẹn Cố Hoan đi xem phim thì người đi chắc chắn sẽ là Cố An Kỳ.
Diệc Phong hẹn Cố Hoan ra ngoại thành chơi, người đi vẫn sẽ là Cố An Kỳ.
Thậm chí quà mà Diệc Phong tặng cho Cố Hoan thì cuối cùng món quà ấy vẫn sẽ rơi vào tay Cố An Kỳ.
Cho đến một hôm, khi Cố Hoan đang làm bài thi thì Cố An Kỳ lao vào phòng thi.
Bốp, một cái tát rơi vào mặt Cố Hoan trước mặt tất cả mọi người, "Tiện nhân, mày đã bỏ bùa mê gì mà Diệc Phong không thèm nhìn tạo một cái! Tao phải đánh chết mày."
Năm đó, Cố An Kỳ thất tình. Cả nhà họ Cố không yên ổn trong vòng ba tháng.
Cái tên Diệc Phong này, mãi mãi trở thành vết thương trong lòng Cố Hoan và Cố An Kỳ.
Năm mười tám tuổi, ba cô phải vào tù.
Mẹ cô nằm trong phòng cấp cứu.
Cố gia lạnh lùng đứng nhìn để mẹ cô tự sinh tự diệt.
Cố Hoan chấp nhận mang thai hộ, bỏ học, sang Mỹ bắt đầu con đường khác...
"Tạp chủng! Nếu không phải cô là thư ký của anh Bắc Minh thì tôi đã cào nát mặt cô rồi."
Câu nói lạnh lùng của Cố An Kỳ kéo Cố Hoan trở về thực tại.
Trái tim Cố Hoan run lên. Cô cảm thấy khó khăn khi hô hấp.
Cố Hoan nhìn cô tiểu thư đã được nuông chiều thành hư của Cố gia, dường như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-mat-sung-tieu-manh-the/4218414/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.