Hai người đi đến của bệnh viện Trung tâm thì Hình Hỏa lái xe đến. "Ông chủ."
Bắc Minh Mặc gật đầu, lạnh lùng nói, "Đưa cô ấy về."
Lúc nói chuyện, anh không thèm nhìn Cố Hoan lấy một cái, dường như chỉ coi Cố Hoan là một món hàng.
Cố Hoan đột nhiên phẫn nộ.
Vừa nãy còn ôm hôn cố, vậy mà giờ đây lại lạnh lùng như này.
Cô thật sự muốn hỏi, rốt cục anh là loại người gì!? Lật mặt còn nhanh hơn lướt tay trên màn hình điện thoại.
"Không cần, tôi tự gọi xe về." Cố Hoan nói, khí lực sớm đã bị dùng hết nên không thèm tính toán với anh.
Nếu Cố Hoan nghĩ: Bắc Minh Mặc ít nhất cũng sẽ cảm ơn cô, cảm ơn cô vì đã hi sinh sắc đẹp và thân hình để diễn cùng anh vở kịch này, và sau đó để cảm ơn cô nên sẽ kiên quyết đưa cô về nhà...
Thì là một sai lầm!
Một sai lầm lớn!
Tên Bắc Minh Mặc này luôn khiến cô phải ngạc nhiên.
Sau đó, cô chỉ nhìn thấy Bắc Minh Mặc không nói lời nào mà đi lên xe.
Cộp!
Của xe đóng lại.
Chiếc xe nhanh chóng rời đi.
Chỉ còn lại chút dấu vết mờ nhạt của xe. Chiếc xe nhanh chóng biến mất dưới tầm mắt của Cố Hoan.
Một lúc sau.
Cố Hoan bị bỏ lại, cô nắm chặt tay, mãi mới lấy lại được sự bình tĩnh.
Cô giống như một miếng giấy đã qua sử dụng, lúc đầu được gió thổi lên lơ lửng trên không trung rồi sau đó rơi xuống đất một cách thảm hại.
Mẹ nó!
Khốn nạn!
Cố Hoan vô cùng mệt mỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-mat-sung-tieu-manh-the/4218409/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.