Bắc Minh Mặc vỗ vào lưng Cố Hoan một cái, phẫn nộ ói:” Lái xe đi l, không phải lão gia tử bảo có đưa tôi đi gặp ông ấy sao?”
Lúc này Trình Trình vẫn đang được Cố Hoan ôm chặt trong tay.
Cố Hoan cũng không thèm khách khí nói:” Tôi phải về nhà rồi, chúng ta ai về nhà nấy, được chưa?” Lúc đó Cố Hoan nói có dùng chút lực, thả lỏng Trình Trình ra, Trình Trình nhân cơ hội chạy nhanh đến nỗi không nhìn được bóng dáng cậu bé.
“Dương Dương” Cố Hoan muốn đuổi theo nhưng bị Bắc Minh Mặc kéo tay lại nói: ” Đưa tôi đi.”
” Vậy anh đợi tôi một chút, tôi phải đưa con trai tôi về.”
” Dương Dương” Cố Hoan vừa đi trên đường vừa gọi lớn, cuối cùng nhìn thấy cậu bé từ đằng sau một cái cột đi ra ” Mẹ phải đến bệnh viện một chuyện, con..”
Trình Trình lập tức ngẩn đầu lên, nói: ” Mẹ, con có thể tự về nhà ạ.”
Người ba kia không có cậu vẫn sống rất tốt!.
Hừ, trong lòng Trình Trình rối bời, mình sẽ không bao giờ về nhà nữa! Cố Hoan đưa Trình Trình lên xe taxi, sau đó chụp lại biển số xe, Trình Trình phải nói ba lần là sau khi về nhà sẽ gửi tin nhắn cho cô thì cô mới yên tâm để Trình Trình trở về một mình.
Bên này, Bắc Minh Mặc lạnh lùng đứng chờ Cố Hoan lái xe đến l, sau đó, anh lên xe ngồi vào ghế phụ lái rồi đóng cửa xe lại.
Đột nhiên, mùi rượu nhanh chóng lan tỏa khắp xe, dường như mùi vị tình ái đang len lỏi giữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-mat-sung-tieu-manh-the/4218405/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.