Trình Trình lặng lẽ ngồi trên dải đá ngầm.
Lặng lẽ nhìn biển xanh vô tận.
Nắng vàng, biển xanh, gió biển mát lạnh, còn có cả tiếng chim hải âu.
Tất cả những thứ này khiến cậu bé cảm thấy an nhiên.
Dường như trong vòng năm năm nay, đây là cảnh sắc duy nhất mà cậu bé nhìn thấy ngoại trừ cảnh sắc ở nhà Bắc Minh.
Cậu không cần phải học những quyển sách dày cộp kia, không cần phải chịu sự giáo dục phức tạp kia, cũng không cần gánh vác sứ mệnh của gia tộc.
Cậu hít một hơi thật sâu, dường như cảm nhận được chút mặn của gió biển, đây là mùi vị mà cậu bé thích, mùi của tự do.
Cậu đột nhiên nhìn thấy một con sóng lớn đang ập tới.
Mặt cậu bé vô cùng bình tĩnh.
Cậu từng đọc qua một chương “Biển cả như mẹ”, đây là lần đầu tiên cậu tiếp xúc với từ “mẹ” kể từ khi mà cậu nhận thức được. Cậu biết, trong nhà Bắc Minh, từ mẹ là từ cấm ky.
Vì vậy cậu cũng không bao giờ hỏi. Cậu bé ngoan ngoãn làm con trai ba, ngoan ngoãn làm tiểu thiếu gia của nhà Bắc Minh.
Nhưng cho dù cậu có nỗ lực thế nào thì ba cũng không nhìn cậu một cái.
Con sóng càng ngày càng đến gần, cậu nhắm mắt lại.
Mẹ biển, mẹ nói cho con biết…
“Đừng mà.” Trái tim Cố Hoan như ngừng đập.
Trong khoảnh khắc nguy hiểm đó, Cố Hoan nhanh chóng nhào đến, ôm chặt cậu trong vòng tay, quay người lại.
Àooo!
Con sóng mạnh mẽ ập vào lưng cô.
Con sóng vừa nãy mạnh mẽ đến nỗi muốn cả hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-mat-sung-tieu-manh-the/4218395/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.