Gương mặt dữ tợn của Hữu Hữu không ngừng phóng lớn trước mặt cậu, phóng lớn, phóng lớn…
Trong đôi mắt một màu đỏ tươi, giống như nhuộm sáng lên đôi mắt của em ấy.
Thân thể Tiểu Dịch Thần dần dần mềm nhũn xụi lơ ngã xuống đất, đã không còn đếm được cậu rốt cục đã bị đâm bao nhiêu dao, Hữu Hữu ra tay cũng không tấn công vào bộ phận quan trọng của cậu.
Cậu chỉ biết là Hữu Hữu là em trai của cậu!
Mặc dù thằng bé không nhận cậu, còn làm tổn thương cậu, dồn cậu vào chỗ chết thì cậu cũng sẽ không bao giờ có thể làm tổn thương Hữu Hữu!
“Hữu Hữu…”
Tiểu Dịch Thần nghẹn ngào nói: “Là anh đây, em nhìn thử… Mở to hai mắt nhìn rõ ràng thử… Được không… Hữu Hữu, là anh… Mộ Dịch Thần…”
Hữu Hữu đâm một nhát cuối cùng, lạnh lùng cười, vẻ mặt không chút thay đổi nói: “Tôi biết anh là Mộ Dịch Thần.”
Mộ Dịch Thần giật mình ngẩn ra.
“Anh cho rằng tôi mất trí nhớ sao? Nực cười. Tôi chỉ là lợi dụng anh, đuổi anh đi cách xa mẹ thôi! Bây giờ, tôi mới là người ở bên cạnh mẹ, mà anh thì chết không có chỗ chôn ngay tại nơi này đi!”
Cả người Mộ Dịch Thần lập tức cứng ngắc.
Cậu liều mạng lắc đầu, miễn cưỡng cười cười: “Không phải… Không phải như thế…”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2046504/chuong-3657.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.