Vân Thi Thi kích động, vừa mừng vừa sợ, thằng bé chủ động gọi cô, trong lúc nhất thời cô không phản ứng kịp.
Cô đang định ôm lấy con thì thằng bé từ trong ngực đã nhào lên người cô, ôm cô chặt cứng, đôi tay nhỏ càng lúc càng siết chặt.
“Mẹ… Mẹ… Hữu Hữu rất nhớ mẹ…”
Mộ Nhã Triết thấy vậy thì giật mình.
Vân Thi Thi cũng khiếp sợ.
Giọng điệu quen thuộc kia, làm cho trái tim của cô nóng lên.
Vân Thi Thi vui mừng ôm lấy con trai, càng ôm càng chặt.
“Hữu Hữu, con trở lại rồi sao? Là con đúng không? Hữu Hữu…”
Cung Kiệt đã từng nói với cô về tình trạng của Hữu Hữu.
Hữu Hữu có hai nhân cách, một nhân cách tốt, một nhân cách xấu, một bên trong sáng, thuần khiết, lương thiện, một bên tàn ác, lạnh lùng tàn nhẫn.
Cung Kiệt nói trí nhớ của Hữu Hữu bị niêm phong lại, nếu nhân cách thứ nhất bị nhân cách thứ hai giết chết thì trí nhớ có thể khôi phục. Nhưng Hữu Hữu ngoan hiền của quá khứ thì có lẽ sẽ không trở lại được.
Nghe được như vậy, Vân Thi Thi cảm thấy hoảng sợ.
Cô không hiểu thế nào là có hai nhân cách, cũng không hiểu thế nào là nhân cách xấu xa. Hữu Hữu của cô hồn nhiên đáng yêu như vậy, làm sao có thể trở thành lạnh lùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2046425/chuong-3619.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.