Vân Thi Thi quay lại bên giường, dịu dàng vuốt ve gò má của cậu, nói:
"Ban đêm nàng tới phòng của hoàng tử, cho chàng một cái hôn."
Nói xong cô cúi đầu, khẽ hôn trên trán Hữu Hữu một cái.
Hữu Hữu ngơ ngác, sợ hãi trọn to mắt.
"Nàng không giết chết hoàng tử kia, bởi vì đã không còn đuôi cá, cũng không có biện pháp trở về đại dương. Ở hôn lễ của hoàng tử, nàng nhẫn nhịn đau đớn nhảy múa, cuối cùng hóa thành bọt biển, vĩnh viễn tan biến."
"..."
Hữu Hữu hỏi:
"Tại sao? Tại sao không giết hoàng tử? Vị hoàng tử này vong ân bội nghĩa, rõ ràng là người cá cứu hắn!"
Cậu tỏ ra lòng đầy căm phẫn.
Vân Thi Thi nghe xong lại nở nụ cười.
Hữu Hữu đã hòa nhập với cốt truyện, dung nhập tình cảm của chính mình vào bên trong.
Cho dù lúc trước đã nghe câu chuyện như vậy, Hữu Hữu nắm chặt tay, chật vật hỏi:
"Nếu như là tôi, tôi nhất định sẽ giết hoàng tử, trở lại đại dương cùng gia đình đoàn viên."
"Bởi vì người cá rất yêu hoàng tử, dù cho hi sinh bản thân cũng không muốn làm tổn thương hoàng tử."
Hữu Hữu lại cười lạnh nói:
"Nếu là tôi, tôi sẽ không vì một người không yêu mình mà hi sinh bản thân."
Vân Thi Thi bị ánh mắt lạnh như băng của cậu hù dọa.
Lúc trước Hữu Hữu nghe câu chuyện này chưa từng lộ ra ánh mắt lạnh lẽo như vậy.
Đây là một đôi mắt tràn đầy tàn bạo, có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2046407/chuong-3611.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.