Hữu Hữu nhíu mày, thình lình thốt ra một câu lạnh lùng: “Cô nhận sai người rồi.”
“…”
Mặt Vân Thi Thi cứng đờ.
Mộ Nhã Triết cũng khẽ nhíu mày, liếc nhìn sang Cung Kiệt.
Cung Kiệt lập tức nói: “Nó không nhớ gì cả, trí nhớ bị thôi miên, phong tỏa rồi.”
Hữu Hữu nhếch mép cười chế nhạo, xoay xoay đầu mất kiên nhẫn, đối với cậu mà nói, lời Cung Kiệt bảo là mất trí nhớ gì gì đó, thật sự vớ vẩn.
Mất trí nhớ ư?
Làm sao mà cậu mất trí nhớ cho được?
Những người này rốt cuộc là ai, tại sao lại nói những lời khó hiểu thế này?
Trên thực tế, chỉ có thể chứng minh rằng thuật thôi miên của Alice rất thành công. Ký ức giả mà cô tạo ra sớm đã ăn sâu vào bộ não của Hữu Hữu. Trí nhớ này cô lập ra khiến cho Hữu Hữu ngộ nhận rằng cậu từ nhỏ là con của cha mẹ nhà họ Cung, tên là Cung Phạm, không phải Hữu Hữu.
Bởi thế, lời nói của Cung Kiệt, đối với cậu mà nói, chính là âm mưu từ đầu chí cuối.
Cậu sẽ không dễ dàng mắc mưu đâu.
Vân Thi Thi khá lúng túng, đứng trước mặt cô là đứa bé có gương mặt giống Hữu Hữu như đúc, dù là đôi mắt, đôi mày thanh tú hay ngũ quan tuấn tú, tất cả đều quen thuộc. Trong hơn một năm qua, không biết bao nhiêu giấc mộng không được gặp, không được chạm đến.
Nhưng hiện giờ, rõ ràng là Hữu Hữu thật sự đã trở về nhưng lại thành ra xa lạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2046371/chuong-3592.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.