“Tôi không để ý đến giá trị của mảnh đất đó. Vấn đề là đứa bé này thu mua mảnh đất đó mục đích là gì chắc Kiệt thiếu hiểu rõ.”
Cung Kiệt trầm mặc thật lâu, về lại chỗ ngồi, môi nâng lên: “Cố thiếu không cần lo lắng, lần này Cụ Phong dùng mảnh đất đó để thực nghiệm, đến lúc đó, trong tương lai Cụ Phong trở thành bá chủ sẽ phân cho Cố gia một phần ba mảnh đất.
“Thiên hạ hi hi, ngã vi lợi lai. Thiên hạ nhương nhương, ngã vi lợi vãng. Đạo lý đơn giản như vậy Kiệt thiếu hẳn là không thể không hiểu.”
Cố Cảnh Liên đã nói thẳng như vậy, nếu Cung Kiệt còn không hiểu nữa thì cái danh chủ tịch của Cụ Phong chỉ là danh bất hư truyền rồi.
Ý ở lời nói của Cố Cảnh Liên là tổn thất của Cố gia là chuyện nhỏ, nếu như trong tương lai Cụ Phong phát triển quá lớn, vị trí càng cao sẽ không tránh được cô đơn lạnh lẽo, đối với Cụ Phong, với Cố gia đều là cục diện không có lợi.
Đồng dạng Cố Cảnh Liên cũng đã để lộ ra rồi, đứa bé anh gặp ở Bắc Phi có thể là Vân Thiên Hữu.
Nhưng cái Cung Kiệt muốn là sự chắc chắn.
Anh nói: “Tổn thất của Cố gia, Cụ Phong nhất định sẽ bồi thường. Nhưng trước đó anh phải cho tôi một sự chắc chắn, đứa bé gọi là Cung Phạm kia là Vân Thiên Hữu sao?
“Không biết.”
Cố Cảnh Liên lại nói: “Lời này không ai dám chắc chắn, nhưng đứa bé tôi gặp ở Bắc Phi cùng với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2046343/chuong-3576.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.