Anh nói: “Khi anh còn nhỏ cha mẹ đều bận rộn không có thời gian bên cạnh anh, anh không muốn con của mình cũng giống như anh lúc bé. Em không cần đi làm nuôi em, nuôi con là việc của anh, sự nghiệp của em là chăm sóc tốt cho gia đình.”
Mạnh Tình Tuyết cảm động vô cùng.
Mộ Yến Thần không giỏi thể hiện nhưng thứ anh muốn biểu đạt cô hiểu được.
Anh thương tiếc cô, không muốn cô vất vả vì công việc, công việc của anh đã rất bận rộn, anh chỉ hi vọng cô có thể thay anh ở bên con nhiều hơn.
Tuy rằng, hai người thỉnh thoảng cũng có cãi nhau nhưng tần số rất ít, cho dù có cãi thì cũng ngập tràn hạnh phúc.
Có lẽ cuộc sống là như vậy, hạnh phúc cũng chỉ đơn giản vậy thôi.
Một nhà ba người ở cùng với nhau, một ngôi nhà, hai người ba bữa cơm, bốn mùa, bình thản lại ấm áp.
“Còn cậu?”
Mạnh Tình Tuyết thử thăm dò: “Cậu có tiếp nhận Cố Cảnh… Cố tổng không?”
Trong lòng cô vẫn còn sợ Cố Cảnh Liên, vẫn không thể kêu thẳng tên của anh.
Sắc mặt của Sở Hà hơi cứng lại, nhắc đến Cố Cảnh Liên cô lại nhớ đến chuyện tối hôm qua, cô tức giận nói: “ Nhắc đến anh ta làm gì?”
Nói xong, nét mặt lãnh băng ngậm lấy ống hút.
“Rột rột...”
Khung cảnh xung quanh lạnh xuống 1 độ.
Mạnh Tình Tuyết giật giật khóe môi, xấu hổ cười: “Mình thấy cậu đang ở Cố gia mình còn tưởng…”
“Là do Tiểu Bảo muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2046229/chuong-3500.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.