Tức giận!
Sở Hà nhanh chóng phát điên lên!
Trước đây không phát hiện người đàn ông này ấu trĩ như thế!
Sở Hà không còn gì để nói:
"Cố Cảnh Liên, anh cũng không phải trẻ con, cũng không phải ở độ tuổi của Tiểu Bảo! Vô duyên vô cớ đập đồ cái gì!"
Vào lúc giương cung bạt kiếm như thế này thì một thanh âm non nớt từ cầu thang vang đến.
"Làm sao vậy nhỉ? Thật ầm ĩ quá!"
Mọi người theo tiếng kêu nhìn lại thì thấy Tiểu Bảo ôm con gấu bông lông xù, một mặt dụi đôi mắt lim dim buồn ngủ đi từ cầu thang xuống, mở mắt ra lại trông thấy dưới lầu bừa bộn khắp nơi, sợ đến tỉnh cả ngủ.
Cơn buồn ngủ trực tiếp bốc hơi sạch sẽ.
"A!"
Tiểu Bảo nhìn theo đống bừa bộn đầy đất lại nhìn đến Sở Hà cùng Cố Cảnh Liên đứng chung một chỗ, bộ dạng Sở Hà là thở hổn hển còn Cố Cảnh Liên chính là vẻ mặt ngạo mạn, cậu không biết đã xảy ra chuyện gì, có chút sợ hãi hỏi:
"Có chuyện gì ạ?"
Con mắt bác Phúc đảo quanh, lập tức nói:
"Không có gì, cha mẹ của cháu đùa giỡn đấy!"
"Đùa giỡn?"
Tiểu Bảo có chút không hiểu.
"Đùa giỡn cái gì nhỉ?"
Sở Hà không nói gì nhìn bác Phúc, xem bác ấy dàn xếp thế nào.
Trong đầu bác Phúc chợt lóe, lập tức nói:
"À! Đang chơi trốn tìm đấy!"
"Chơi trốn tìm?"
Ánh mắt Tiểu Bảo sáng lên, lập tức reo hò nói:
"Tiểu Bảo cũng phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2046193/chuong-3470.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.