Sở Hà lại nói: "Tôi mệt rồi, về phòng nghỉ ngơi đây!"
Cô mới vừa xoay người, giọng lạnh lùng của người đàn ông lại vang lên lần nữa sau lưng.
"Tiểu Bảo ở phòng của bác Phúc."
Sở Hà hừ một tiếng: "Vậy tôi về phòng mình đây."
Dứt lời, cô đi mà không hề quay đầu lại.
Đến khi trở về phòng, cô mới phát hiện cửa bị khóa trái, không cần nghĩ cũng biết là ai giở trò!
Sở Hà hoàn toàn mất kiên nhẫn, cô dựa theo trí nhớ tìm chìa khóa trong tủ, khi mò được chìa khóa và mở cửa phòng ra, cô lại bị cảnh trước mắt làm cho kinh ngạc trợn to mắt.
Căn phòng lớn như vậy mà đã bị dọn sạch sẽ, chỉ còn lại chiếc ghế sofa.
Ngay cả giường ngủ cũng không còn!
Cô chỉ về hơi trễ vậy mà phòng liền bị dọn sạch!
Bác Phúc dậy đi vệ sinh, đúng lúc ngang qua phòng Sở Hà, ông nhìn thấy cô đứng ngây ra nhìn căn phòng trống trơn.
"Sở Hà, về rồi à?"
Cô xoay người, nhìn thấy bác Phúc thì lập tức căm phẫn nói: "Bác Phúc, bác giải thích xem chuyện gì đang xảy ra vậy? Giường của tôi đâu?"
Bác Phúc đi vào nhìn, lập túc nói: "Quần áo và giường của cô đã được dọn đến phòng ngủ chính rồi."
"Phòng ngủ chính?"
Sở Hà mở to hai mắt: "Đó không phải phòng của Cố Cảnh Liên sao?"
"Vâng, Tiểu Bảo nói, nếu cô và ông chủ đã sắp kết hôn vậy cũng nên ở một phòng rồi."
"..."
Tiểu Bảo!
Sở Hà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2046188/chuong-3466.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.