Bác Phúc còn lo cậu sẽ bị ngã, thì giây tiếp theo, đã thấy cậu nhảy tưng tưng phấn khích tại chỗ. Sau đó, cậu sà ngay vào lòng Cố Cảnh Liên, ôm cổ anh, hôn một cái.
“Cha giỏi lắm!”
Cố Cảnh Liên mặt tối sầm, vửa rồi còn bị thằng oắt con này mắng là lợn ngốc, chớp mắt, lại nhảy nhót, ôm lấy anh.
Tính khí của thằng con anh thật sự là như trời tháng sáu, thay đổi bất thường!
Anh khinh nhé!
“Cha, đây là sự thật ạ? Đừng nói dối nha.”
Tiểu Bảo hỏi lại một lần nữa, vẫn chưa tin vào tai mình.
“Phải.”
Tiểu Bảo nghe thấy thế càng sướng điên lên, ôm lấy mặt anh, chu môi ra định hôn.
Cố Cảnh Liên thấy ghét quá, đẩy cậu ra: “Ngồi yên ăn cơm đi!”
Tiểu Bảo lập tức trở lại chỗ ngồi, nghiêm trang giơ tay chào: “Vâng, tuân mệnh!”
Cậu nhanh chóng ngồi vào bàn, giữ lấy cái bát, ngoan ăn cơm.
Tâm trạng cậu lập tức tựa như rẽ mây thấy nắng. Lời Cố Cảnh Liên nói ra, Tiểu Bảo ngay tắp lự phụng mệnh thánh chỉ!
Cố Cảnh Liên nhìn cậu ngoan ngoãn ăn cơm, nét u ám trên mặt lúc này mới chậm rãi tan dần.
…
Khi Sở Hà đến quán nướng, Lý Hiểu Phong cùng mấy đồng nghiệp đều đã tề tựu đông đủ. Một nhóm người ngồi ở hai chiếc bàn lớn, không khí vô cùng náo nhiệt.
Thấy cô đến, mọi người đều hứng khởi đứng lên!
Cô vừa an tọa, mấy đồng nghiệp liền nhao nhao hỏi: “Sở Hà, cô đến muộn, có nên phạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2046180/chuong-3459.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.