Lúc trước, Sở Hà còn vì phải hồi phục sức khỏe, nên bác Phúc liền hỏi qua Cố Cảnh Liên, cuối cùng quyết định chăm sóc Tiểu Bảo, cho Sở Hà lưu lại đây.
Hơn nữa, anh còn bảo bác Phúc đưa ba trăm vạn vào tài khoản của cô.
Đây là một số tiền cực kỳ xa xỉ!
Dẫu sao, cô ở trong nhà họ Cố, trong hầu hết trường hợp, đều không cần phải tiêu tiền vào việc gì.
Ba trăm vạn là tiền chi tiêu hàng ngày của cô.
“Tôi đã cấp, nhưng cô ấy không cần.” Bác Phúc liền khổ sở biện bạch.
“Cô ta không cần?”
“Phải.”
“Vì sao không cần?”
“Vì…”
Bác Phúc giải thích: “Cô ấy nói không có gì cho không, biếu không cả.”
“…”
Bác Phúc lại nói: “Xem ra, người phụ nữ này rất mạnh mẽ! Về cơ bản, không muốn nhận ân huệ từ người khác! Không ngờ, thân thể vừa mới khỏe lại, liền lập tức đi tìm việc.”
Cố Cảnh Liên mệt mỏi, xoa xoa đôi lông mày, nhẹ nhàng nói: “Cô ta muốn tìm công việc gì mặc kệ, về sau, những chuyện thế này không cần phải đặc biệt báo lại cho tôi!”
Anh xoay người, vào phòng, đóng cửa lại.
Thật là một người phụ nữ kỳ quái.
Bác Phúc đứng ngoài cửa, mặt mũi đờ đẫn, tim đập mạnh, hồi lâu mới hoàn hồn, liền rời đi.
…
Sáng sớm hôm sau, Tiểu Bảo thức dậy rất sớm.
Lời Cố Cảnh Liên nói với cậu hôm qua, quả thực phát huy tác dụng. Bởi vậy, khi Sở Hà vào phòng, cậu đã tự mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2046148/chuong-3432.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.